Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 959: Xuất Phát




Lúc này, Lý Tuế đột nhiên vểnh tai lên lắng nghe:

"Cha ta gọi ta, ta phải trở về rồi, ngươi mời ta ăn kẹo, chờ lần sau ta sẽ mời ngươi ăn xương thịt dính máu."

Dứt lời, xúc tu dưới váy của Lý Tuế lắc lư thật nhanh, đẩy nàng lao về phía đại viện Bạch gia.

“Cha, vừa rồi ngươi gọi ta sao?”

Nàng hỏi Lý Hỏa Vượng đang sửa sang lại giấy nghệ.

"Ừm! Chúng ta phải đi rồi, sắp tới sẽ bận rộn lắm."

Lý Hỏa Vượng vươn tay đồng thời rút tám thanh kiếm trên lưng mình ra.

"Đi đâu vậy?"

Lý Tuế vừa nói vừa cởi da cùng đầu người trên người ra, bỏ vào trong vại muối bên cạnh.

"Cái tên Thái Sơn Thạch kia là một phiền phức lớn, các ngươi nhất định phải đi tìm hắn sau đó giết chết hắn."

Lý Hỏa Vượng nói xong liền há miệng ra. Những xúc tu chằng chịt chui vào trong cơ thể hắn, khiến cho cổ của hắn sưng lên.

Khi bước ra khỏi phòng, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Bạch Linh Miểu ở trước mặt, hắn nói với thiếu nữ đang bịt mắt:

"Khi nào có thời gian, nàng dẫn theo người của nàng canh giữ thôn Ngưu Tâm, tránh bị người khác dùng kế điệu hổ ly sơn.”

"Ừm."

Bạch Linh Miểu nặng nề gật đầu.

Lý Hỏa Vượng ôm chầm lấy nàng, quay người chậm rãi đi về phía cổng làng.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa rời đi, một đôi giày trắng xuất hiện ở cửa:

"Thánh nữ đại nhân."

"Hừ...được rồi, ngươi lập tức đi thành Thượng Kinh, các ngươi bảo vệ chỗ đó cho tốt."

---

Bên Lý Hỏa Vượng có một người, phương trượng chùa Chính Đức thêm hai tăng giới nữa là ba người, Phật Ngọc Lô cộng với ba thuộc hạ của hắn nữa là tổng cộng bảy người, lần trước vây quét Du Thực Phú chỉ có bốn người thôi.

Khi mọi người đều chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, Phật Ngọc Lô mở miệng nói:

"Nếu như tìm thấy cái tên Thái Sơn Thạch này, các vị trước tiên đừng vội manh động, cứ thăm dò nội tình trước rồi nói sau. Ngộ nhỡ mà địch không lại, ngươi cũng có thể xin quân cứu viện từ Nội Ti.

Đối với lời nói vô cùng cẩn thận của Phật Ngọc Lô, Lý Hỏa Vượng hiển nhiên cũng đồng ý.

"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, tìm được người trước rồi nói sau, ngươi không có tin tức trinh thám gì về Giám Thiên Ti sao?"

Lý Hỏa Vượng trực tiếp hỏi.

Ti Thiên Giám, chùa Chính Đức và cả mình nữa, nhiều ngươi như vậy đi vây quét một mình đối phương.

Du Thực Phú cảm thấy bất luận cái người gọi là Thái Sơn Thạch kia rốt cuộc có lai lịch gì, chỉ cần tìm được người thì đối phương nhất định khó thoát khỏi cái chết, dù sao đây là Đại Lương chứ không phải Đại Tề, không có nhiều bách tính có cơ sở Pháp Giáo như vậy.

Đối với giọng điệu đi quá giới hạn của Du Thực Phú, Phật Ngọc Lô có chút bất mãn liếc nhìn hắn, giọng điệu không kiên nhẫn nói:

“Các ngươi trước tiên đi đến huyện thành bên ngoài cách đây bảy mươi dặm, trinh thám ở nơi đó nói không thể dạy tín đồ tụ tập, trước tiên cứ bắt tên đứng đầu nhìn thử, xem xem có thể tìm được hành tung của Thái Sơn Thạch từ trong đó hay không.”

Việc này không nên chậm trễ, mọi người rốt rít cưỡi ngựa của thôn Tâm Ngưu xông về phía huyện thành.

Trên lưng ngựa đang phi nước đại, Phật Ngọc Lô cưỡi ngựa chạy bên trái Lý Hỏa Vượng.

"Nhĩ Cửu! Thanh kiếm Thái Hư của ngươi có dùng được không?"

Phật Ngọc Lô ngồi trên lưng ngựa hỏi Lý Hỏa Vượng.

"Làm sao? Ngươi muốn cướp lại sao?"

Lý Hỏa Vượng đang kéo dây cương đầu cũng không quay lại hỏi. Hắn không có cái gì để nói với người đàn ông này cả.

"Chuyện này ngược lại không đúng, ngươi yêu thích kiếm Thái Hư như vậy, nếu như thật sự đối mặt với cái tên Thái Sơn Thạch kia, ngươi không thể không biết xấu hổ trốn ở phía sau nhỉ.”

“Ngươi có ý gì?”

"Haha, không có ý gì cả, nếu như ngươi dám thì cũng được thôi, ta có thể trả kiếm lại cho ngươi, ta không thể để cho ngươi núp ở phía sau nhìn từ phía xa được."

Khóe miệng Phật Ngọc Lô khẽ hạ xuống.

Lý Hỏa Vượng giật mạnh dây cương, con ngựa lập tức áp sát vào ngựa của Phật Ngọc Lô:

“Phật Ngọc Lô, ngươi đừng có quản việc hắn muốn làm cái gì, nhưng ngươi cũng đừng có quên, hôm nay ngươi cậy thế quý nhân của hoàng quyền, nếu như hắn dám giở trò với ngươi trong chuyện đại sự này, ngươi cứ nghĩ hậu quả đi.”

Lý Hỏa Vượng vừa nói vậy, Phật Ngọc Lô lập tức cảm thấy khó chịu như ăn phải ruồi vậy. Chuyện này vừa là nỗi nhục những cũng vừa là niềm vinh dự.

Cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, phương trượng chùa Chính Đức ở bên cạnh đã phi ngựa tới cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

"Các vị thí chủ, vẫn mong các vị lấy đại cục làm trọng, nếu thật sự gặp được Thái Sơn Thạch, bần tăng bằng lòng là người đầu tiên đi lên.”

Nghe được lời khuyên can của phương trượng Chính Đức, Phật Ngọc Lô kéo dây cương và rời đi trước mặt Lý Hỏa Vượng:

"Dám hỏi pháp danh của đại sư? Đều là đệ tử Phật môn, vẫn luôn gọi là phương trượng phương trượng, không khỏi có chút xa lạ.”

"Pháp danh của bần tăng là Thiền Độ."

"Bái kiến pháp sư Thiền Độ, pháp danh của tại hạ là Ngọc Sắc."

Lý Hỏa Vượng kẹp chặt hai chân, đi đến bên cạnh Liễu Tông Nguyên đang đeo mặt nạ, nhìn hắn hỏi:

"Nhân phẩm của vị trụ trì này như thế nào?"

"Này, Nhĩ sư huynh, ngươi cứ chín bỏ làm mười đi, hắn biết chừng mực, chuyện lớn như vậy hắn sẽ không làm khó ngươi đâu."

Nghe hắn nói vậy, trong lòng hắn thoáng thả lỏng cảnh giác, yên tâm lên đường.