Những người khác đang định đi theo Xuân Tiểu Mãn, lại bị Cao Trí Kiên ngăn lại.
“Các ngươi có muốn gì không? Bây giờ ta là hoàng đế, ta có thể cho các ngươi.”
“Còn có chuyện tốt vậy à, thực sự cái gì cũng được ư?”
Đôi mắt Cẩu Oa sáng lên.
“Cái gì cũng được.”
“Là ngươi nói đấy nhé, vậy ngươi nhường vị trí hoàng đế cho ta ngồi đi.”
“To gan!”
Các lão thái giám quát một tiếng đầy uy lực, khiến Cẩu Oa sợ suýt nữa tè ra quần.
“Ta...ta...đùa thôi, trước đây ta thường xuyên đùa hắn như vậy.”
Cao Trí Kiên xua tay, nhìn Cẩu Oa với vẻ mặt phức tạp:
“Không được, làm hoàng đế, không phải việc tốt gì, ngươi đổi cái khác đi.”
Cẩu Oa cẩn thận nhìn các lão thái giám một cái, suy nghĩ, kiễng chân ghé đến bên tai Cao Trí Kiên, thì thầm nhỏ tiếng.
Sau khi nghe xong, Cao Trí Kiên gật đầu, nói một tiếng được, rồi nhìn sang Triệu Ngũ:
“Còn ngươi thì sao?”
Triệu Ngũ chống nạng nhìn về hướng Xuân Tiểu Mãn rời đi, sau đó lại nhìn sang Cao Trí Kiên với vẻ mặt phức tạp, hắn lắc đầu:
“Ta không cần gì hết.”
Cao Trí Kiên không gặng hỏi thêm, sau đó hỏi Dương Tiểu Hài:
“Ngươi có không?”
Dương Tiểu Hài hơi căng thẳng.
“Lý sư huynh, thực sự điều gì cũng được à?”
“Ừm, điều gì cũng được.”
“Vậy có thể giúp ta tìm cha mẹ không? Có thể giúp ta tìm họ không?”
Dương Tiểu Hài kích động nói.
Khuôn mặt Cao Trí Kiên lộ ra vẻ do dự, hắn gọi một lão thái giám đến hỏi xong, lão thái giám đến trước mặt Dương Tiểu Hài, ngắm kỹ từ trên xuống dưới, dùng giọng the thé hỏi:
“Có sinh thần bát tự không?”
“Sinh thần bát tự là gì?”
“Sinh thần bát tự nghĩa là ngày sinh của ngươi.”
“Ồ, thế à.”
Dương Tiểu Hải hiểu ra, sau đó lại lắc đầu.
“Ta không biết.”
Da mặt nhão lỏng của lão thái giám khẽ run run, đưa tay giống như vuốt chim ưng, sờ xương của Dương Tiểu Hài.
“Ngươi đi theo chúng ta.”
Cao Trí Kiến cho hắn một ánh mắt an ủi, Dương Tiểu Hài hơi bất an đi theo lão thái giám đó.
Đúng lúc Dương Tiểu Hài rời khỏi đại điện, Xuân Tiểu Mãn cũng tìm được Bạch Linh Miểu đang nấu cháo ở ngự thiện phòng.
“Miểu Miểu!”
Xuân Tiểu Mãn không nhịn được rơi nước mắt từ phía sau nhào đến, ôm chặt vòng eo thon của nàng.
“Cẩn thận, đừng làm rơi cháo!”
Bạch Linh Miểu cẩn thận đặt cháo đã múc xong trên tay lên bên bàn bếp, mới mở rộng hai tay ôm nhẹ Xuân Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn tỷ, sao ngươi lại đến đây? Đừng khóc, ta thực sự có việc nên mới không có thời gian quay về.”
“Ta bảo Lý sư huynh chuyển lời, ta cứ nghĩ hắn sẽ nói với các ngươi.”
Bạch Linh Miểu an ủi một hồi, Xuân Tiểu Mãn xúc động mới ngừng khóc.
“Lần sau bất kể đi đâu, ngươi đưa theo ta với được không? Ngươi đi theo Lý sư huynh thật không an toàn.”
“Tiểu Mãn tỷ, ngươi đừng nói Lý sư huynh như vậy, có vẻ bệnh của hắn đã khỏi rồi.”
Xuân Tiểu Mãn lắc đầu mạnh:
“Không được, ngươi xinh đẹp như vậy, chẳng may xảy ra chuyện gì, thì làm thế nào? Cứ quyết định vậy đi.”
“Hơn nữa bây giờ ta đã học được công phu thần thông của Bạch Liên Giáo, lợi hại hơn trước đây, chắc chắn có thể bảo vệ ngươi!”
Bạch Linh Miểu cười khẽ.
“Ta biết rồi.”
“Ngươi biết? Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi đợi đã, lúc về từ từ giải thích với ngươi, ta đi bón cháo tổ yến cho Lý sư huynh trước đã, nếu không cháo nguội rồi thì không ngon nữa.”
Bạch Linh Miểu buông Xuân Tiểu Mãn ra, đặt cháo vào trong hộp cơm, đi ra ngoài ngự thiện phòng.
“Vậy ta đi cùng ngươi, vừa hay đi thăm Lý sư huynh.”
“Không được, thực sự không được, bây giờ Lý sư huynh...không tiện gặp người khác, ta đi nhanh thôi, một lúc là ra, Tiểu Mãn tỷ, ngươi ở đây đợi ta.”
---
Nhìn Bạch Linh Miểu xách hộp cơm đi ra ngoài, Xuân Tiểu Mãn khẽ thở dài, nàng thực sự không biết tại sao Miểu Miểu lại thích Lý sư huynh như vậy.
Nhưng rất nhanh, tâm trạng của Xuân Tiểu Mẫn tốt lên, chỉ cần hai người Miểu Miểu và Lý sư huynh không sao là được, bây giờ nàng chỉ hy vọng hai người họ có thể sống yên ổn.
Miểu Miểu không sao, Lý sư huynh còn sống, Cao Trí Kiên còn làm hoàng đế, tất cả đều tốt đẹp, tảng đá lơ lửng trong lòng nàng bấy lâu nay cũng được trút xuống, ngay cả tâm trí cũng nhảy nhót.
“Cháo tổ yến có mùi vị gì nhỉ?”
Xuân Tiểu Mãn nhìn cháo trong nồi, cầm muôi gỗ khuấy rồi bỏ vào trong miệng mình.
“Cũng chẳng ngon, không có mùi vị gì hết.”
Đúng lúc nàng nói vậy, bỗng nhiên nhìn thấy ở cửa ngự thiện phòng có người đến, đó là Cao Trí Kiên, mà chỉ có một mình hắn.
Khi Cao Trí Kiên mặc long bào đi đến trước mặt mình, chặn hết ánh sáng, trong lòng Xuân Tiểu Mãn hoảng hốt, nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, giật long bào của hắn một cách tự nhiên.
“Bộ áo này rất đẹp, ngươi mặc rất hợp, làm từ chất liệu gì đấy?”
“Vàng, và vải.”
“Vàng cũng mặc được lên người ư?”
Xuân Tiểu Mãn tỏ vẻ hiếu kỳ ngắm nghía.
“Tiểu Mãn, ngươi muốn không? Ta có thể cho ngươi.”
Nghe thấy lời này, Xuân Tiểu Mãn quyết đoán lắc đầu.
“Thôi, mặc vàng lên người nặng lắm.”
“Tiểu..Tiểu..Tiểu Mãn.”
Cao Trí Kiên dường như lắp bắp như ban đầu, hắn nhìn cô gái toàn thân bị lông đen bao phủ trước mắt với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Cả đoạn đường, hắn không biết mình đã thích nàng từ lúc nào, tại sao mình lại thích cô gái toàn thân mọc lông đen này, dù thế nào cũng không quên được.
Trong lòng Cao Trí Kiên không ngừng giằng co, bàn tay đầy vết chai nắm chặt thành nắm đấm.