“Người hiểu ý của ta không? Kể cả ta trở thành tâm bàn của chính mình, nhưng cuối cùng trên người Lý Hỏa Vượng thực sự vẫn quấn nhân quả của Tam Hủy.”
Nghe thấy lời này, Ti Thiên Giám nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, trầm mặc, hồi lâu mới cất giọng nặng nề nói:
“Hoang mang bối rối vốn là một loại đau khổ, có những chuyện người không cần phải tìm hiểu quá nhiều.”
Nghe thấy lời này, trên mặt Lý Hỏa Vượng hiện ra vẻ mơ màng, không nghe được rốt cuộc hắn đang nói gì.
“Rất tốt, cứ duy trì thế.”
Đúng lúc này, cửa bị đẩy mở, Ti Thiên Giám đi vào, còn Ti Thiên Giám trước mặt Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tiêu tan như cát bụi.
---
Trên phố của Thượng Kinh, lúc này Lữ Trạng Nguyên bế Lữ Đồng Sinh, cháu của mình ngồi bên trong chiếc kiệu, e dè nhìn hàng quán bên đường bên ngoài.
Các tòa nhà được trang trí hoa lệ, khiến hắn hiểu chắc chắn nơi này tấc đất tấc vàng, nếu là trước đây, chắc chắn đây không phải nơi mà người như hắn có thể đến.
Hôn mạnh một cái lên mặt cháu của mình, râu trắng của Lữ Trạng Nguyên đâm vào mặt khiến nó khóc lớn.
“Đồng Sinh, tổ tông của ta ơi! Ngươi xem đi, người xem đi, lần này Lữ gia chúng ta sắp có chuyện vui thật rồi!”
“Lữ Trạng Nguyên ta nằm mơ cả đời, thật không ngờ lại có ngày ngồi trên kiệu, he he he, thì ra, ngồi kiệu là thế này.”
Lữ Trạng Nguyên khẽ ấn nhẹ mông lên đệm ngồi, trong long vui sướиɠ.
“Ọe!”
Nghe thấy tiếng buồn nôn bên ngoài kiệu, Lữ Trạng Nguyên cau mày, vén rèm lên vừa nhìn về phía sau, thì thấy con trai cả Lữ Cử Nhân của mình thò đầu ra khỏi kiệu, nôn hết ra bữa sáng của mình.
Nhìn thấy thịt băm và mỳ trắng trong đó, Lữ Trạng Nguyên lập tức không nhịn được đau lòng:
“Làm gì thế hả! Cử Nhân! Ngươi nhìn dưới đất xem! Ngươi làm lãng phí bao nhiêu là thứ! Đổi thành bạc có thể bán bao nhiêu tiền?”
Lữ Cử Nhân với sắc mặt tái nhợt cố nhịn cơn buồn nôn, nói với cha của mình:
“Cha, cái kiệu này lắc đến mức ta buồn nôn, ta có thể xuống đi bộ không?”
“Có phúc mà ngươi cũng không biết hưởng! Bịt miệng lại cho ta! Nếu ngươi còn nôn, ta bắt ngươi ăn lại!”
Lữ Cử Nhân gật đầu với vẻ mặt khổ sở, ôm miệng rụt đầu lại.
Cũng may hắn không bị hành hạ bao lâu, qua khoảng nửa nén hương, kiệu của đoàn Lữ gia chậm rãi dừng lại.
Khi Lữ Trạng Nguyên bế cháu ra khỏi kiệu, một tòa lầu ba tầng xuất hiện trước mặt hắn, trên tấm hoành màu đỏ đó viết ba chữ lớn: Quảng Đức Viên.
Lữ Trạng Nguyên mở to mắt, cũng không chớp đến một cái, chậm rãi đi vào trong.
Nóc nhà này, trụ bích này, cột xà này, cửa sổ này.
Những phù điêu, điêu khắc, hoa văn tuyệt đẹp khiến hắn hoa mắt, càng đừng nói những chỗ đó còn dát vàng, rải bạc.
Lữ Trạng Nguyên hoàn toàn bị nơi này trấn áp, trước nay hắn chưa từng thấy nơi nào đẹp thế này.
Khi thấy ánh mắt của Lữ Trạng Nguyên dừng trên sân khấu kịch trong vườn, thái giám tháp tùng lại gần, cẩn thận nói:
“Lữ lão, đây chính là nhà hát kịch của Hoàng thượng tặng cho ngươi.”
“Đây...đây...đây…”
Lữ Trạng Nguyên lắp ba lắp bắp giống như Cao Trí Kiên:
“Đây...đây...là của ta ư?”
“Đúng thế, ngươi xem có hài lòng không? Nếu ngươi không hài lòng, thì cả Thượng Kinh này, ngươi cứ từ từ chọn, chọn đến khi hài lòng thì thôi.”
Lúc này Lữ Trạng Nguyên không nghe lọt được gì, chỉ nghe thấy chữ ‘đúng thế’.
Hắn lảm nhảm phát ra tiếng hu hu run run không rõ nghĩa với đôi mắt đỏ bừng, xông lên sân khấu kịch, sau đó hắn như phát điên, không ngừng xoay vòng quanh quanh cột trụ và sân khấu, dùng tay của mình sờ soạng gạch sàn hết chỗ này đến chỗ khác, chỉ thiếu thè lưỡi liếʍ thôi.
“Cha cha! Ngươi đừng như vậy.”
Lữ Cử Nhân dẫn theo Lữ Tú Tài kéo hắn xuống.
Sau khi từ sân khấu đi xuống, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô ngốc nghếch của Lữ Trạng Nguyên, Lữ Tú Tài nhổ một miếng nước bọt lên lòng bàn tay mình, xoa xoa rồi vỗ bốp bốp mấy cái lên mặt hắn.
Lữ Trạng Nguyên thấy đau rát cũng định thần lại, ngạc nhiên nhìn Lữ Tú Tài:
“Ngươi đánh ta?”
“Ta khinh! Thật mất mặt, ngươi ra ngoài đừng nói là cha của ta.”
Vẻ mặt Lữ Tú Tài đầy khinh thường.
“Lại dám đánh ta?”
Lữ Trạng Nguyên vén tay áo, giơ tẩu thuốc.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không đánh con trai mình, bởi vì một đám người đang vây đến từ xung quanh nhà hát.
“Đoàn nhà họ Phùng bái kiến lão gia.”
Soạt soạt soạt, hơn một trăm người đầy đủ nam nữ già trẻ quỳ xuống trước Lữ Trạng Nguyên.
“Ôi ôi, không được, không được, giảm tuổi thọ mất.”
Lữ Trạng Nguyên sợ giật mình vội vàng đẩy hai con trai của mình, tránh cái dập đầu của họ.
“Lữ Gia, ngươi nhận đi, kịch viện này không có đoàn kịch làm sao được, sau này ấy à, có bọn họ, cả Quảng Đức Viên này đại phát tài không thành vấn đề.”
Sau khi liên tiếp đưa đẩy, thấy đối phương nói thật, Lữ Trạng Nguyên mới sợ hãi đứng trước mặt bọn họ.
“Đoàn nhà họ Phùng bái kiến lão gia.”
Soạt soạt soạt, hơn trăm người đầy đủ nam nữ già trẻ hô một câu với Lữ Trạng Nguyên.
Lần này Lữ Trạng Nguyên không trốn tránh, hắn đứng trước mặt mọi người toàn thân từ trên xuống dưới cảm thấy tê tê run run, người khẽ lâng lâng:
“Vậy...các vị...có thể phiền hô lại không?”
Tuy những người này hơi bối rối, nhưng nhìn thấy thái giám đó khẽ vung nhẹ tay giấu dưới phất trần, những người này bèn lặp lại một lần.
“Đoàn nhà họ Phùng bái kiến lão gia.”
“Hehehe!”
Lữ Trạng Nguyên cười như tên ngốc, dường như không kiềm chế được nhảy lên:
“Đừng...đừng...đừng dừng lại!”
“Đoàn nhà họ Phùng bái kiến lão gia.”
“Hehehehe!”
“Đoàn nhà họ Phùng bái kiến lão gia.”
“Hehehehe!”
Lữ Cử Nhân đứng một bên nhìn, so với phản ứng của Lữ Trạng Nguyên, hắn còn đỡ hơn, dù sao nhà hát này cũng là hoàng thượng ban cho cha hắn, trước khi cha hắn chưa chết, thì nơi này không liên quan đến hắn.