Nhìn thấy vẻ mặt của Cao Chí Kiên càng lúc càng do dự, hắn vừa định tiến lên phía trước một bước thì mặt đất đột nhiên lõm xuống, mấy quân bài bay vụt qua trước mắt hắn.
Khi nhìn thấy những viên quân bài này, vẻ mặt của Cao Chí Kiên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn cười khẽ:
"Huyền Tẫn à, thật là nham hiểm, thế mà lại lợi dụng phép thần thông của Tâm Tố để chiếm lấy toàn bộ sự tồn tại của ta. Thật đáng tiếc, ta là Long Mạch, chiêu thức này không có tác dụng với ta.”
"Nhưng mà ngươi cũng được coi là người tài giỏi, không thì chúng ta liên thủ lại với nhau thế nào? Thiên Đạo cướp được rồi chia mỗi người một nửa?”
---
Nghe Đầu tử nói vậy, Ti Thiên Giám còn chưa lên tiếng mà Lý Hỏa Vượng đã lập tức có động thái mới rồi.
Lý Hỏa Vượng đau đớn che đầu mình lại. Hắn giơ tay phải lên chỉ vào Đầu tử của đối phương:
"Cao Chí Kiên! Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy!"
Dứt lời, thái độ của Cao Chí Kiên lần nữa trở nên do dự nhưng hắn lại nhanh chóng trở nên kiên định hơn.
"Vô dụng, ngươi là Tọa Vong Đạo còn quả nhân là chân mệnh thiên tử, chút mánh khóe nhỏ kia của ngươi không có tác dụng gì với ta đâu.”
Cao Chí Kiên nói xong liền nhìn về phía các lão tướng Binh Gia ở bên cạnh:
"Mã gia Nhạc gia Tiết gia Vu gia, quả nhân tìm các ngươi là để các ngươi qua đây xem trò vui sao? Đừng quên trước đây tổ tiên của các ngươi đã từng nói cái gì với các tiên đế.”
Kiệu rồng dưới người Cao Chí Kiên lập tức phồng to. Cao Chí Kiên đem phần đuôi Long Mạch của vị hoàng đế máu thịt lẫn lộn vụt qua trước mặt những Binh Gia này.
Một giây sau, cái giản thẳng to lớn, Mạch Đao vừa dày vừa nặng bọc lấy sát khí đập lên người Lý Hỏa Vượng và Ti Thiên Giám.
“Cút ngay cho ta!”
Cùng với tiếng gầm thét của Lý Hỏa Vượng, bất kể là tên Binh Gia nhào về phía hắn hay là vũ khí trong tay bọn họ thì đều lập tức vặn vẹo biến thành thứ khác. Mọi thứ lấy hắn làm trung tâm, ngoại trừ Ti Thiên Giám ra thì đều bắt đầu xảy ra biến đổi ở những mức độ khác nhau.
Khi khuôn mặt hắn càng ngày càng trở nên dữ dợn, những thứ vặn vẹo xung quanh cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Ti Thiên Giám thấy Đầu tử chuẩn bị rời đi liền lập tức bay qua muốn ngăn cản hắn lại.
"Đừng tới gần người này! Nỏ thủ chuẩn bị!"
"Gió! Gió! Gió!"
Những chấm đen chằng chịt trên sườn núi phía xa lập tức bay về phía Lý Hỏa Vượng bao trùm lấy hắn như một trận cuồng phong bão táp vậy.
Nhưng những thứ này không làm cho Lý Hỏa Vượng bị thương một chút nào, khi những cung tên có độc này rơi xuống bên người Lý Hỏa Vượng lại biến thành những hạt mưa thật sự.
"Ta không chống đỡ được bao lâu nữa! Có quá nhiều Tiên Thiên Nhất Vu! Ta căn bản không thể khống chế được nhiều như vậy! Ta nhất định phải mau chóng dùng hết toàn bộ!"
Lý Hỏa Vượng thất khiếu chảy máu che lấy đầu thầm gào thét trong lòng. Những thứ vặn vẹo xung quanh hắn bắt đầu không ngừng lan rộng ra, ép cho Binh Gia bốn phía liên tục phải rút lui.
"Hahaha~đã nói bao nhiêu lần rồi, chút trò vặt này của ngươi không có tác dụng gì với chân mệnh thiên tử như ta đâu!”
Đầu tử bay lên không trung tránh né sự tiếp cận của Ti Thiên Giám. Một tên lại tử đầu mọc ba cái đầu trẻ con trung niên người già, cả người được bao phủ bởi lông chim màu đen nắm lấy thanh kiếm Đồng Tiền máu thịt chặn trước mặt hắn.
“Hả? Đây là cái gì?”
Vừa dứt lời, thân hình nhỏ dài của Cao Chí Kiên đột nhiên lắc một cái, né tránh thanh Cốt Kiếm đang đâm tới.
Đầu tử cúi đầu nhìn xuống thì thấy một khuôn mặt quen thuộc. Gia Cát Uyên một tay cầm Cốt Kiếm, ngẩng đầu lên nhìn mình.
Gia Cát Uyên hất thanh kiếm, chân trái giẫm lên chân phải, vẻ mặt kiên quyết lao về phía Đầu tử:
"Lý huynh chớ hoảng sợ! Ta tới để giúp ngươi!"
Đầu của Lý Hỏa Vượng bắt đầu nổ tung, hắn thống khổ quỵ trên đất nhưng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc kia hắn lại bật cười.
Xúc tu của Lý Tuế đỡ hắn đứng lên. Lý Hỏa Vượng một tay cầm thanh kiếm Tử Tuệ lao về phía Đầu tử.
Bởi vì tính chất đặc thù của Long Mạch, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể giáp lá cà đối phó với Cao Chí Kiên. Trong lúc nhất thời hai bên khó phân thắng bại nhưng khi đối mặt với sự bao vây tấn công của Ti Thiên Giám, Đan Dương Tử, Gia Cát Uyên, Lý Hỏa Vượng, cho dù Đầu tử có lợi hại hơn đi nữa thì phạm vi di chuyển của hắn cũng trở nên càng ngày càng hẹp.
Thời điểm thấy Cao Chí Kiên sắp bị bọn họ khống chế, đột nhiên vang lên một tiếng xì, một thanh Miêu Đao sắc bén chui ra khỏi l*иg ngực của Lý Hỏa Vượng.
Soạt một tiếng, một cái mũi dùi được làm bằng sừng rồng đẫm máu hung hăng cắm trên người Đan Dương Tử dùng sức khơi ra. Cơ thể kinh khủng đáng sợ của Đan Dương Tử lập tức tan vỡ rồi biến mất không thấy đâu.
Bốn người mất đi hai, áp lực của Cao Chí Kiên lập tức được giảm bớt.
"Sao có thể chứ! Lúc này có người nào còn có thể đến gần thân thể của ta!"
Lý Hỏa Vượng phun ra một ngụm máu, chật vật xoay người thì thấy một Binh Gia trên người mặc giáp vảy rồng loang lổ máu.
Đó không phải là những chiếc áo giáp vảy rồng làm bằng sắt. Vì để tiếp cận Lý Hỏa Vượng, đó đều là vảy rồng thật, là vảy rồng được rút ra từ trên người hoàng đế của các triều đại!
Miêu Đao trong tay hắn cũng không phải là binh khí bình thường, nó được dùng xương rồng chế tạo nên!