"Vậy được rồi, đến lúc đó ngươi cứ liệu sức mà làm. Nếu mà có chuyện gì thì nhớ chạy đi càng sớm càng tốt, đừng có lại gần ta, bên cạnh ta rất nguy hiểm.”
“Ngươi yên tâm, chúng ta đương nhiên sẽ bảo vệ Thánh nữ, ngươi không cần lo lắng.”
Giọng nói của Liên Tri Bắc có chút bất mãn tiến lại gần.
Lý Hỏa Vượng không nhìn thẳng nàng:
“Người không sao là tốt rồi, chờ chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này, những thứ khác sẽ từ từ đến.”
Dứt lời, hắn giang rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Linh Miểu.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại và tận hưởng hơi ấm đã mất từ lâu, khuôn mặt Bạch Linh Miểu tựa lên bả vai Lý Hỏa Vượng đột nhiên trở nên dữ tợn, biến thành một khuôn mặt khác.
Trên khuôn mặt nàng nở một nụ cười dữ tợn tựa như dã thú, miệng càng lúc càng lớn, chiếc lưỡi đỏ tươi duỗi ra uốn éo trong không trung, như thể một giây sau sẽ chui vào lỗ tai của Lý Hỏa Vượng vậy.
"Nhị nương?"
“Cái gì?”
Lý Hỏa Vượng buông Bạch Linh Miểu ra. Hắn quay người lại thì thấy Lý Tuế đang đứng đó nhìn bọn họ không chớp mắt.
"Không phải Nhị nương, là Đại nương, Nhị nương đi rồi."
Bạch Linh Miểu hôn lên mặt Lý Hỏa Vượng một cái, sau đó đi đến bên cạnh Lý Tuế rồi ôm nàng vào trong lòng mình:
"Tuế Tuế, gần đây ở theo cha ngươi có ngoan hay không?"
Lý Tuế ngắt cái đầu mình xuống dùng xúc tu đưa qua, dâng lên như bảo vậy:
"Mẹ, nhìn xem cái đầu mới của ta có đẹp không? Ta thích nó lắm, ta thích làm người, nhưng cha lại không cho ta tiếp tục đeo nó."
"Chuyện này đừng có nghe cha ngươi, hắn thì biết cái gì? Sau này ngươi cứ mang như vậy đi, dễ nhìn hơn trước nhiều.”
"Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu trở nên như vậy thì người khác sẽ không sợ hãi dáng vẻ của ta, ta có thể nói chuyện cùng người khác."
Nhìn thấy sự dịu dàng và quan tâm trên khuôn mặt của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất khi ở bên mình, hàng động của nàng đã giống như một người bình thường.
Dáng vẻ trước đó của Bạch Linh Miểu thật sự khiến cho hắn có chút sợ hãi, sau này phải nghĩ cách khiến cho Lý Tuế tiếp xúc với Miểu Miểu nhiều một chút.
“Đi theo ta, bức tường thành phía Đông sẽ được hòa giải.”
Giọng của Ti Thiên Giám đột nhiên vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng, khiến hắn toàn thân chấn động.
Nhưng khi hắn nhìn xung quanh tìm nơi phát ra âm thanh, hắn phát hiện không chỉ có mình hắn làm như vậy mà những tín đồ Bạch Liên và Bạch Linh Miểu đều làm như vậy.
“Lý Tuế đi thôi.”
Khi Lý Hỏa Vượng mở miệng ra, những xúc tu dày đặc của Lý Hỏa Vượng ra khỏi cơ thể An Bình công chúa rồi chui vào trong cơ thể hắn.
“Giám Thiên Ti đại nhân, không phải ngài nói muốn đi lấy đồ trong một tiếng sao? Lúc này mới qua bao lâu rồi?”
Lý Hỏa Vượng mở miệng hỏi.
"Không kịp nữa rồi, Đầu tử đã có động tác mới. Hắn không định trốn nữa mà định giải quyết chúng ta hết một lượt."
Giọng nói của Ti Thiên Giám lại vang lên trong đầu Lý Hỏa Vượng.
"Vậy Đầu tử hắn đang ở đâu?"
"Doanh trại."
“Cái gì?!”
Lời này khiến Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy lạnh cả người. Một khắc sau, Bành Long Đằng đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, nắm lấy hắn dùng sức ném mạnh lên trời.
Lý Hỏa Vượng bay lên giữa không trung, thu hết vào mắt toàn bộ thành Thượng Kinh to lớn.
Không chỉ ở thành Thượng Kinh! Thị lực tuyệt vời của Lý Hỏa Vượng giúp hắn có thể nhìn thấy những con kiến dày đặc bên ngoài bức tường thành phía đông, cũng như những con rết chiếm cứ trong tổ kiến.
Lý Hỏa Vượng biết đó không phải là kiến! Đó là Binh Gia đóng quân xung quanh thành Thượng Kinh! Đó cũng không phải rết mà là Long Mạch Đầu tử!
Đáng lẽ mình nên sớm nghĩ ra thứ mà Đầu tử am hiểu nhất không phải giao thủ chính diện! Tên này dùng thân phận hoàng đế của mình để mê hoặc Binh Gia đối phó với bọn họ!
Khi Lý Hỏa Vượng vững vàng rơi xuống đất, bóng dáng của Ti Thiên Giám xuất hiện bên cạnh hắn mà không hề báo trước.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta vừa đi vừa nói. Đầu tử đang có ý đồ khiến cho Đại Lương tin rằng hắn chính là tân hoàng đế của Đại Lương. Nếu như toàn bộ người ở Đại Lương đều tin lời nói dối của hắn thì chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Đại Lương.”
Đầu tử không đơn giản chỉ cướp Long Mạch như vậy, hắn thậm chí còn muốn cướp hết toàn bộ Đại Lương.
Nếu Đầu tử nói dối thì sẽ không đáng sợ, nhưng cho dù là nói toạc ra thì hiện giờ hắn quả thực chính là hoàng đế của Đại Lương!
Lý Hỏa Vượng cắn răng giẫm lên nóc nhà rồi chạy về phía cổng thành:
"Biện pháp mà ngươi nói có thực sự hữu dụng không? Ngộ nhỡ mà thất bại thì tất cả đều xong luôn!”
“Ta tự có tính toán của riêng mình. Nếu ngươi vẫn muốn cứu toàn bộ Đại Lương thì cứ nghe theo ta!”
Giám Thiên Ti lơ lửng bên cạnh Lý Hỏa Vượng nói như một hồn ma.
"Được! Vậy bây giờ chúng ta trước tiên nên tính toán xem rốt cuộc nên ra tay như thế nào, đừng đến lúc đó rồi lại rối tung lên.”
Hoàng đế đang ở ngoài thành dẫn theo một đám cấm quân chuẩn bị tạo phản, âm thanh hỗn loạn dần dần truyền vào trong thành. Nhất thời toàn bộ thành Thượng Kinh lòng người bàng hoàng, tin đồn nhảm nổi lên khắp nơi.
Những xúc tu từ trong cơ thể Lý Hỏa Vượng vươn ra ngoài nhanh chóng đong đưa, vịn lên những viên gạch xanh trên tường thành, nhanh chóng mang hắn đến trên tường thành.