“Ta là Huyền Tẫn, là Ti Thiên Giám Đại Lương, nhưng ta cũng có thể là bất kỳ ai. Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta cần ngươi vượt qua nguy cơ tiếp theo, việc này không chỉ liên quan đến ngươi, còn liên quan đến Gia Cát Uyên đã chết.”
Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn những người khác to như ngọn núi xung quanh.
“Chỉ một mình ta là được ư? Tại sao không thể nói cho những người khác?”
“Bởi vì cần lợi dụng thân phận tâm tố của ngươi.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức dựng tóc gáy, trước mặt hắn, tất cả mọi thứ của mình dường như đều bị hắn lột sạch.
“Ngươi đang tu chân phải không? Ta có thể giúp ngươi, lợi dụng năng lực tâm tố của ngươi giải quyết đầu tử.”
Sau khi cố bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng nén xuống nỗi bất an trong lòng, nói với hắn:
“Tại sao cứ phải dùng năng lực tâm tố của ta? Cách mà ta vừa nói không có tác dụng sao?”
“Vô ích, bởi vì hắn là đầu tử, chút mánh khóe đó không đối phó được với hắn, chúng ta không nên đi theo con đường của hắn, như vậy bất luận thế nào, đều rất bị động, cho nên hắn tính toán việc của hắn, còn chúng ta làm việc của chúng ta.”
Lý Hỏa Vượng tỏ ra nghiêm trọng suy nghĩ một lúc, chậm rãi gật đầu:
“Vậy ngươi nói cách của ngươi đi.”
“Đợi sau khi tìm được đầu tử, ngươi lên trước, tất cả những lời đầu tử nói với ngươi trong lúc đó, bất kể hắn nói gì, người đều nghe coi như thật, tu thành thật tất cả lời hắn nói! Tất cả những thứ khác giao cho ta!”
“Ừm??”
Lý Hỏa Vượng hơi ngẩn người, hắn không ngờ cách của đối phương lại là cách này.
“Công pháp tu chân của ta không mạnh, sợ là không làm được.”
“Không cần lo lắng, ta giúp ngươi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được.”
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ suy nghĩ, Ti Thiên Giám cũng không vội, yên tâm chờ đợi.
“Được, Ti Thiên Giám đại nhân, nhưng xin người hiểu rõ, việc này liên quan đến long mạch Đại Lương, ta không muốn Đại Lương hiện giờ rơi vào kết cục như Đại Tề.”
“Đương nhiên là ta biết, về chuyện đối phó đầu tử, ta và ngươi vốn cùng một phe.”
Ti Thiên Giám vừa dứt lời, cơ thể hai người bắt đầu lớn lên, cuối cùng trở về trạng thái ban đầu, nhưng những người xung quanh đều không phát hiện ra.
“Ta đã nghĩ ra cách rồi, các ngươi chuẩn bị trước đi, ta phải đi lấy một thứ, một canh giờ sau đi cướp long mạch về.”
Ti Thiên Giám nói xong, cơ thể lại từ từ tiêu tán như cát bụi.
Thấy Ti Thiên Giám đã ra quyết định, những người khác đều rời khỏi bàn, làm công tác chuẩn bị trước khi vây bắt.
Lý Hỏa Vượng kéo Bạch Linh Miểu rời đi, khi hắn vừa từ trong điện đi ra, một cơ thể trực tiếp nhào lên người hắn.
Lý Hỏa Vượng vội vàng vén váy của Lý Tuế, lộ ra xúc tu và xương chó, mau chóng giải thích với Bạch Linh Miểu:
“Nó không phải ai khác, là Lý Tuế.”
“Ồ?”
Bạch Linh Miểu dịu dàng gật đầu.
“Miểu Miểu, rốt cuộc người làm sao vậy?”
Lý Hỏa Vượng tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, đặt Lý Tuế xuống, đi đến trước mặt nàng, tóm hai cánh tay nàng và hỏi.
---
Trên cầu thang đá cẩm thạch trắng của Đại Lương, Lý Hỏa Vượng dẫm một chân lên một bậc thang, một chân dẫm lên bậc thang dưới, ánh mắt bất an nhìn Bạch Linh Miểu trước mặt.
Hắn đưa tay giật dải lụa trắng trên mặt Bạch Linh Miểu, lộ ra đồng tử màu trắng không có chút màu hồng phía dưới.
Đồng tử màu trắng kết hợp với làn da trắng, lại thêm mái tóc màu trắng, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy lúc này trước mặt mình là một khối ngọc thạch không thở dốc.
“Ta không sao, Lý sư huynh, ta rất khỏe, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Bạch Linh Miểu vừa nói vừa nhẹ nhàng dựa vào lòng Lý Hỏa Vượng, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.
Lý Hỏa Vượng đưa tay đẩy nàng ra, nhìn chằm chằm đôi mắt mờ của nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói:
“Miểu Miểu, nói với ta! Ngươi rời khỏi ta từ lúc nào! Trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Họ rốt cuộc là ai?”
Ngón tay Lý Hỏa Vượng chỉ sang tín đồ Bạch Liên đang ngồi ở bậc thềm không xa.
Bọ họ có đủ nam nữ già trẻ, điều giống nhau duy nhất là họ cùng mặc đồ trắng, trên trán cũng vẽ hoa sen màu trắng.
Những người này ngồi khoanh chân trên đất theo quy tắc nào đó mà người nào không thể hiểu được.
“Chúng ta là một chi nhánh khác Bạch Liên Giáo ban đầu lúc phân tách, cho nên chúng ta họ Liên, còn Thánh Nữ đại nhân họ Bạch.”
Liên Tri Bắc ban đầu cùng Lý Hỏa Vượng đối phó linh nghiệt đi ra.
Lúc này, vẻ mặt Liên Tri Bắc rất thành kính, hoàn toàn không nhìn ra người phụ nữ trung niên thân thiện ban đầu.
“Bạch Liên? Thánh Nữ?”
Bạch Linh Miểu bên cạnh kéo tay Lý Hỏa Vượng, nhẹ giọng giải thích:
“Ban đầu là nhân lúc ngươi phát bệnh, Liên tiền bối đã vác ta đi, Lý sư huynh, ngươi còn nhớ không?”
Đối phương vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ ra, ban đầu Dương Na bị cha nàng vác đi, còn có khuôn mặt kiều diễm của nàng.
Sau đó trong đầu hắn, khuôn mặt của Dương Na dần biến thành Bạch Linh Miểu, còn cha của Dương Na cũng đổi thành Liên Tri Bắc.
“Nhớ…ta nhớ...”
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi khẽ gật đầu.
“Vậy Thánh nữ là thế nào?”
“Họ nói ta được Vô Sanh Lão Mẫu chọn trúng, cho nên chọn ta làm thánh nữ.”
Nói đến đây, trên mặt Bạch Linh Miểu lộ ra vẻ kích động:
“Lý sư huynh, ngươi biết không? Thực sự có Vô Sanh Lão Mẫu đấy! Nàng sống lại rồi.”