Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 890: Kết Thúc




Khi quốc sư Đại Lương bắt đầu công bố nội dung trên ngọc giản, tiếng rồng gầm dần dần phát ra từ sâu trong quan tài, tiếng rồng gầm hòa lẫn với lời của quốc sư dần biến thành tiếng gầm dài.

Một khí tràng mạnh mẽ xông thẳng vào mặt, ép cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều không thở nổi, chỉ khi đầu rạp xuống quỳ trên đất mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn.

Thời điểm Lý Hỏa Vượng cắn răng kéo Lý Tuế ra sau lưng mình, có một thứ gì đó mà hắn có thể cảm nhận được nhưng lại không nhìn thấy được, đột nhiên phun ra khỏi quan tài và trực tiếp phủ lên cơ thể đang quỳ của Cao Chí Kiên.

Da của Cao Chí Kiên bắt đầu nứt ra giống như vảy rồng, máu loãng phun ra làm ướt hết quần áo Cao Chí Kiên.

"Chí Kiên! Ngươi không sao chứ!"

Lý Hỏa Vượng vừa nhấc chân phải lên, hai lão thái giám đang ôm phất trần bằng vàng trong tay lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.

"Chân nhân chớ có hoảng sợ, bệ hạ đang chịu đựng khí vận của cả Đại Lương, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm nào.”

Mặc dù bọn họ đang quỳ, nhưng giờ phút này cảm giác tê dại trên cổ của Lý Hỏa Vượng nhắc nhở hắn chỉ cần hắn tiến thêm một bước thì sợ là sẽ bị đầu lìa khỏi xác.

Đó chỉ là một quy trình bình thường, Lý Hỏa Vượng đè xuống lo lắng trong lòng, hắn kéo Lý Tuế đứng yên sang một bên.

Dần dần, cơ thể của Cao Chí Kiên bắt đầu xảy ra biến hóa. Hắn dần biến thành bộ dáng có vuốt rồng, râu rồng, sừng rồng giống như những vị hoàng đế ở trong quan tài vậy.

Đột nhiên, khi Cao Chí Kiên duỗi mạnh móng rồng của mình lên không trung, trong chớp mắt mọi thứ đều dừng lại, áp lực mạnh mẽ kia biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng có một cảm giác kỳ lạ rằng mặc dù Cao Chí Kiến vẫn còn cách rất xa Long Mạch nhưng lại cho hắn cảm giác bọn họ là một thể.

Lý Hỏa Vượng không cần người khác giải thích thì hắn cũng biết rằng lễ đăng cơ đã kết thúc, bây giờ Cao Chí Kiên đã nhận lấy vận may của Đại Lương, trở thành một hoàng đế danh xứng với thực chân chính của Đại Lương.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng vuốt ve chuôi Cốt Kiếm, trong lòng phiền muộn thầm nói:

"Gia Cát huynh, ngươi đã thấy chưa? Đại Tề của ngươi đã được cứu rồi."

Lý Hỏa Vượng nhớ lại thanh âm của tiểu cô nương khóc khàn cả giọng kia, như vậy thì ít nhất hẳn là nàng cũng có thể sống tiếp rồi nhỉ?

Mà lúc này, hòa thượng trông còn kích động hơn cả Lý Hỏa Vượng:

"Đạo sĩ, ngươi đã làm được một việc thiện lớn, việc thiện cực lớn! Ngươi đã cứu được rất nhiều người như vậy, sau này ngươi chết có thể đi Tây Thiên làm Bồ Tát!"

"..."

Thật ra Lý Hỏa Vượng không có bài xích chuyện này của bản thân, hắn chỉ để ý đến Gia Cát Uyên đã lừa mình mà thôi.

"Bây giờ muốn hưng thịnh thì phải bỏ cũ lập mới. Mọi chuyện đầu dựa theo điều lệ cũ, cũng phải tôn trọng nguyện vọng của phu trước tiên. Từ chỉ lương đức, còn lại là thân thích có tài đức, cùng nhau mưu cầu thái bình...”

Hoàng Phủ Thiên Cương vẫn đang ở chỗ này, cầm lấy ngọc giản nói những lời mà Lý Hỏa Vượng nghe không hiểu.

Nhưng điều này cũng không còn quan trọng, vì bước quan trọng nhất đã hoàn thành, bước tiếp theo chắc cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Nhìn bóng lưng của Cao Chí Kiên một lần nữa, Lý Hỏa Vượng dẫn theo Lý Tuế đi ra bên ngoài:

"Tuế Tuế, chúng ta đi thôi."

----

Nếu mọi chuyện đều đã kết thúc thì mình cũng nên đi làm chuyện của mình, còn về việc đặc biệt cáo từ gì đó đều là chuyện của các đại lão gia, Lý Hỏa Vượng không muốn khó xử như vậy.

“Cha, ta đói rồi.”

Sau khi đi ra khỏi hoàng miếu, Lý Tuế lặp lại một lần nữa.

"Được rồi, ta hiểu rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi thì chúng ta đi cứu mẹ ngươi."

“Ừm!”

Lý Tuế vui vẻ gật đầu liên tục, tóc trên đầu cũng nghịch ngợm đung đưa, phối hợp với khuôn mặt xinh xắn kia của nàng trông vô cùng hoạt bát.

“Ngươi còn ở trong đám người chết này đợi cái gì, mau đi ra ngoài đi, không sợ xúi quẩy sao?”

Dứt lời, Lý Hỏa Vượng liền đưa tay ngắt đầu của Lý Tuế xuống.

"A~không muốn! Ta không muốn!"

Bảy tám cái xúc tu chui ra khỏi y phục của Lý Tuế, đan thành một cái giỏ gắt gao bảo vệ lấy đầu của An Bình công chúa.

"Cha, ta thích cái này, cái này chơi rất vui. Hơn nữa bây giờ ta cũng là con người rồi, người khác đều sẽ không sợ ta.”

Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng bỏ tay xuống. Thật ra hắn sao cũng được nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ thi thể này thối rữa bốc mùi có dòi, đến lúc đó Lý Tuế vẫn thích đùa nghịch không chịu ném đi thì càng dọa người hơn.

"Nhưng An Bình công chúa đã chết lâu như vậy rồi mà trên khuôn mặt của Lý Tuế thậm chí còn không có bất kỳ vết thi ban nào. Chẳng lẽ, Hắc Thái Tuế này có năng lực chống thối rữa sao?"

Lý Hỏa Vượng đánh giá khuôn mặt trắng nõn bóng loáng của con gái mình âm thầm suy nghĩ trong lòng.

“Hahaha~!!”

Tiếng cười lớn khiến Lý Hỏa Vượng bất mãn nhìn sang ảo giác Tọa Vong Đạo ở bên cạnh.

"Làm sao? Cuộc nói chuyện vừa rồi của ta và Lý Tuế đáng cười như vậy sao?"

Nghe thấy Lý Hỏa Vượng hỏi vậy, ảo giác Tọa Vong Đạo không trả lời, ngược lại hắn chỉ ôm bụng cười lớn, cười đến nỗi thở không ra hơi.“Bệnh thần kinh.”

Lý Hỏa Vượng lười để ý tới hắn, dẫn theo Lý Tuế đi về phía cửa cung.

Nhưng mà, tiếng cười lại vang lên, tiếng cười lần này vô cùng lớn, vô cùng vang gần như sắp che phủ toàn bộ thành Thượng Kinh vào trong. Đất trời đột nhiên biến đổi, gió mây biến ảo, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.

“Lý Tuế, ôm chặt ta!”

Lý Hỏa Vượng rút thanh kiếm Tử Tuệ ra cắm trên mặt đất, chống lại sự rung chuyển này, cảnh tượng quen thuộc này khiến trái tim của Lý Hỏa Vượng không ngừng chìm xuống.

Tình trạng này kéo dài gần nửa tiếng rồi mới dần ổn định lại.

Lần này rõ ràng là tốt hơn nhiều so với lần ở Đại Tề, ít nhất thì cung điện xung quanh không có sụp đổ, bản thân cũng không có ở trên vách đá.

Lúc này, tiếng cười "Hahahaha~!!!" cực kỳ phách lối lại vang lên, mà lần này Lý Hỏa Vượng mới chú ý đến nguồn phát ra âm thanh, nó đến từ hoàng miếu Đại Lương!

“Hahahaha!!”

Dưới ánh mắt khó tin của Lý Hỏa Vượng và tất cả các văn võ bá quan, thái giám và cung nữ, hoàng miếu trông nguy nga lộng lẫy đột nhiên sụp đổ, một bóng người thật dài từ trong bụi đất bay lên.

Đó chính là Long Mạch của Đại Lương, trên đỉnh không phải người khác mà chính là Cao Chí Kiên vừa mới lên ngôi.

Giờ phút này, hắn giống như một người điên, đều phát ra tiếng cười to giống với ảo giác Tọa Vong Đạo ở bên người Lý Hỏa Vượng.

“Đây rốt cuộc là...đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy!!”

Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm, cố hết sức lao về phía Long Mạch.

"Hahaha!! Ngươi thực sự cho rằng Đầu tử đại nhân tính chuyện trời tính chuyện đất sẽ chết dễ dàng như vậy sao? Hahaha! Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ xem trong đầu của Cao Chí Kiên kia có cái gì đi! Hahahaha!”

Ảo giác Tọa Vong Đạo nói xong cười ha hả.

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, đột nhiên đồng tử hắn co rút lại cực nhỏ. Vào hai năm trước khi Cao Chí Kiên giao thủ với Tọa Vong Đạo Nhị Bính đã từng có một viên đầu tử bị nhét vào trong đầu của Cao Chí Kiên!

Phối hợp với mọi thứ hôm nay, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Đầu tử chưa có chết! Tất cả mọi thứ trước đây đều là giả tưởng! Hắn thông qua viên đầu tử kia để khống chế Cao Chí Kiên!

"Ngươi nghĩ rằng chỉ cần dựa vào bàn tính của người kể chuyện là có thể đánh thắng được Đầu tử lão đại? Đừng đùa nữa! Hahahaha! Từ đầu đến cuối hắn đều là con cờ trên bàn cờ của Đầu tử đại nhân, đến khi chết cũng chưa từng rời đi! Đầu tử đại nhân sớm đã tính ra việc với tính cách của hắn nhất định hắn sẽ về Đại Tề, hahaha!!”

"y da~Thoải mái quá!! Thoải mái quá!! Hahahaha !! Bọn ta đã chờ lâu như vậy cuối cùng cũng chờ đến ngày này! Đầu tử lão đại đùa giỡn hay lắm!! Thoải mái chết ta rồi hahahaha!!"

Một khắc sau, tên ảo giác Tọa Vong Đạo kia trong lúc điên cuồng cười lớn dần dần biến mất.

Lý Hỏa Vượng hô hấp trở nên nặng nhọc, đôi mắt đỏ hoe lao về phía Long Mạch phía trước, hét vào mặt hắn:

"Chí Kiên! Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi! Ngươi không phải là Đầu tử! Ngươi là Cao Chí Kiên!!"

Tuy nhiên, vào lúc này, Cao Chí Kiên không hề để ý đến Lý Hỏa Vượng đang chạy về phía mình, ngược lại chỉ ngón tay lên bầu trời âm u phấn khích hét lên:

"m dương Đấu Mỗ! Bà ngoại ngươi! Hahahaha!! Không nghĩ rằng ta sẽ làm chuyện này nhỉ! Muốn lấy ta làm Tâm Bàn của ngươi! Ngươi nghĩ thật đẹp! Mệnh của ta là do ta chứ không do trời!"

"Bây giờ ta hoàng khí vận gia thân, ngươi có thể làm gì ta? Ngươi có cái gì đặc biệt hơn người, không phải là vì ban đầu may mắn hơn chút sao?"

"Ngươi làm được sao ta không làm được! Ngươi cho ta đứng thẳng cho ta nhìn tốt! Đại biến gần tới, lão tử ta cũng có thể thay đổi trời này!!”

Cao Chí Kiến kéo các hoàng đế của tất cả các triều đại treo đầy xiềng xích vàng từ từ bay lên không trung, uốn lượn như một con rồng thực sự, từng trận âm thanh rồng ngâm không ngừng phát ra từ trong miệng của những vị hoàng đế này.

"Thế nào? Đồ con rùa Đấu Mỗ! Ta giở trò với ngươi rồi mắng ngươi. Ngươi bây giờ không làm được gì cả, chân thân lại không vào được~ Hiện tại nhất định kìm nén đến khó chịu nhỉ? Hắc hắc hắc, ngươi cứ kìm nén đi! Tốt nhất cho ngươi kìm nén đến chết!”

"Ngươi bây giờ đã không thể làm được gì nữa, bây giờ Tọa Vong Đạo đã bị người khác giết chết, ngươi hoàn toàn không tìm được một Tâm Bàn mới, chẳng khác nào khi thứ bên kia vừa đến thì ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết! Hahahaha!”

"Ngươi yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ ở bên cạnh chờ ngươi. Vì để biểu đại lễ truy điệu của ta đối với ngươi, ta sẽ cố hết sức bỏ đá xuống giếng, cướp đi thiên đạo của ngươi!”

"Cao Chí Kiên! Mau tỉnh lại đi!"

Cả người Lý Hỏa Vượng bị ngọn lửa bao phủ bị Bành Long Đằng quẳng lên thật cao rồi ném về phía Long Mạch.

Tuy nhiên, lần này còn chưa đợi Lý Hỏa Vượng đến gần, khi một trận rồng ngâm vang lên thì ngọn lửa trên người hắn lập tức bị dập tắt.

Một sợi xích vàng quất qua mang theo tàn ảnh, cơ thể của Lý Hỏa Vượng vừa định chuẩn bị sai vị nhưng hắn phát hiện năng lực sai vị của mình hoàn toàn vô dụng trước mặt Long Mạch!

Với tiếng xương nứt vang lên, Lý Hỏa Vượng bị đập bay ra ngoài, thời điểm hắn sắp rơi xuống đất lại được xúc tu của Lý Tuế vững vàng đón lấy.