“Nàng đang tìm cha? Vậy cha của nàng chẳng phải là Lý sư huynh ư?”
Nghĩ đến đây, Cao Trí Kiên lập tức đẩy chiếc bàn chặn trước cửa, hai tay nắm chặt khóa vặn thật mạnh, trực tiếp bẻ khóe vỡ tan tành.
Cao Trí Kiên cũng không để ý đến tiếng kêu kinh hãi của thực khách khác, xông vào con phố không bóng người đuổi theo Lý Tuế.
Trên con phố vắng vẻ, Lý Tuế chưa đi được bao xa, Cao Trí Kiên đã nhanh chóng đuổi theo được nàng.
“A! Là ngươi, ngươi gặp được cha ta chưa? Hắn cùng một ông già râu bạc tên là Quốc sư, cưỡi kiếm bỏ đi rồi, bỏ lại một mình ta.”
Tuy ở thôn Ngưu Tâm, Lý Tế chưa từng nói chuyện với Cao Trí Kiên, nhưng vẫn nhận ra hắn.
“Ngươi...ngươi...cha ngươi...là...là...là…”
Đúng lúc Cao Trí Kiên gấp đến toát hết mồ hôi, lắp bắp hỏi, ở góc rẽ phía xa xuất hiện mười mấy con ngựa cao to.
Khi nhìn thấy Cao Trí Kiên và Lý Tuế lại hiên ngang đứng trên phố, đám kỵ binh đá nhẹ bụng ngựa, phi về phía hai người.
Nhìn thấy cây đao giơ cao chảy máu đó, cơ bắp toàn thân Cao Trí Kiên căng chặt, kẹp Lý Tuế dưới nách quay người định bỏ chạy.
Tuy Cao Trí Kiên cao lớn sải bước chạy cũng nhanh, nhưng hắn đâu thể nào nhanh hơn ngựa, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần.
Nghe thấy tiếng guốc ngựa phía sau càng lúc càng vang, Cao Trí Kiên biết chắc chắn mình không trốn được, lập tức quyết định, ném Lý Tuế sang một bên, nhanh chóng quay người hai tay dậm mạnh xuống đất.
Kỵ binh trên ngựa cũng không ngờ đối phương lại đột ngột làm vậy, còn chưa vung binh khí trong tay, ngựa còn đang phi chạy đã đυ.ng thẳng vào Cao Trí Kiên.
Từ dưới cổ của Cao Trí Kiên, từng đường gân xanh như rễ cây lan rộng trên mặt.
“Ha!”
Cao Trí Kiên tức giận gầm một tiếng, đón lấy chiến mã xông đến, sau đó hai tay ôm lấy, ra tiếp một chiêu nhổ liễu trên ruộng, trực tiếp ném cả người và ngựa lên nóc nhà trước mặt.
Các kỵ binh khác xung quanh lập tức bị chấn hãi bởi sức lực của Cao Trí Kiên, bao vây từ xa, không dám lại gần nửa bước.
Một kỵ binh trong đó lấy ra một mảnh giấy dài trong lòng, giơ cao lên không trung. “Soạt, bốp!” một quả pháo hoa màu đỏ nổ trên bầu trời.
Lúc này trong mắt Cao Trí Kiên như bốc hỏa, hắn nhìn pháo hoa trên trời một cái, vội vàng kéo Lý Tuế chạy sang con phố khác.
“Chạy thôi!”
Nhưng Cao Trí Kiên còn chưa chạy được bao xa, một người đàn ông cao bảy tấc cầm hai cái chùy, hắn mặc giáp, vác một chùy trên vai, một chùi đập xuống đất cản đường đi của họ, hơn nữa vừa nhìn là nhận ra sát khí trên người Cao Trí Kiên.
“Kẻ nào cũng dám luyện công pháp binh gia hả? Mẹ kiếp, ngươi mà cũng xứng sao? Muốn chết hả!”
Nói xong, người này giơ chùy móc xông về phía Cao Trí Kiên.
Cao Trí Kiên muốn lùi lại, nhưng vốn không có chỗ để lùi, chỉ có thể nghênh chiến.
“Ong” một tiếng, một cái chùy đập đến, Cao Trí Kiên vừa giơ hai tay bắt lấy, ai ngờ, một chùy khác trong tay người đó đập mạnh lên trên:
“Lưu tinh cản nguyệt!”
Cao Trí Kiên bị sức mạnh lớn đẩy tiên tiếp lùi mấy bước, đợi hắn đứng vững lại, hai tay run lên, rách hoàn toàn, không ngửng chảy máu.
“Binh khí của ngươi đâu?”
Người đàn ông đó tỏ vẻ ngạo mạn nhìn Cao Trí Kiên.
Cao Trí Kiên lau máu vào quần:
“Để...để...để...ở nhà trọ!”
“Bành!” Cái chùy nặng gần trăm cân rơi xuống đất, đập gạch nền nứt lan xung quanh.
“Lên đi! Đừng nói Mã Võ ta ức hϊếp ngươi!”
Người đàn ông đó xông về phía Cao Trí Kiên với hai nắm đấm.
Lý Tuế đứng ở giữa hai người, nhưng lại bị Cao Trí Kiên đẩy ra.
Hai người đập mạnh vào nhau, bắt đầu lao vào đấm đá nhau.
Rất hiển nhiên Mã Võ từng học quyền pháp, còn Cao Trí Kiên thì không, chỉ lúc sau, Cao Trí Kiên bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Nhưng cho dù bị thương nặng đi nữa, Cao Trí Kiên cũng không hề kiệt sức.
Đúng lúc Cao Trí Kiên cho rằng mình sắp bị người khác đánh, dường như cơ thể của hắn như phản ứng theo bản năng, tự hành động.
Chân phải dẫm móc lên, khiến trọng tâm của Mã Vũ không vững, nhân lúc sở hở này, tay phải Cao Trí Kiên gập lại, cánh tay rắc chắn như sắt kề ở chỗ yết hầu của hắn.
Hai bên dừng lại, cùng chậm rãi lùi lại, tuy trông Cao Trí Kiên mặt mày sưng húp, còn Mã Võ không bị thương chút nào, nhưng hai người đều biết, vừa nãy Cao Trí Kiên đã thắng.
“Tốt! Đúng là nam tử hán, rất tốt! Ngươi có tư cách luyện công pháp binh gia!”
Mã Vũ gật đầu, quay người đi lấy binh khí của mình.
“Đang cấm đi lại, đừng chạy lung tung, còn chưa biết xảy ra chuyện gì, gặp phải ta còn may, nếu ngươi gặp phải người khác, chưa chắc đã sống được.”
Cao Trí Kiên chặn Lý Tuế phía sau lưng, khẽ gật đầu:
“Cảm ơn.”
“Nhưng công pháp của ngươi không tốt bằng công pháp Mã gia chúng ta, nếu sau này muốn tòng quân, nhớ đến tìm Mã gia chúng ta, ta giữ một suất cho ngươi!”
Nói xong, Mã Võ vác chùy quay người bỏ đi.
Thấy Mã Võ đi, kỵ binh theo phía sau cũng quay người bỏ đi, lúc sau, con phố lạnh lẽo chỉ còn lại hai người Cao Trí Kiên và Lý Tuế.
Cao Trí Kiên nhìn trái nhìn phải, khẽ thở nhẹ nhõm, kéo Lý Tuế đi về phía nhà trọ.