Lý Hỏa Vượng cắn răng, vung tay chỉ vào mặt hắn:
“Mọe kiếp, ngươi bớt giở văn vở với ta đi! Ta không hiểu! Ta nói cho ngươi biết! Ta nhịn ngươi rất lâu rồi!”
“Lý huynh!”
Gia Cát Uyên tiến lên một bước, nhìn khuôn mặt Lý Hỏa Vượng, vô cùng nghiêm túc nói:
“Lý huynh! Chúng ta là ai, thực sự quan trọng thế sao? Ta là ảo giác thì đã làm sao? Ngươi là Hồng Trung thì thế nào? Quan trọng là trái tim ban đầu của hai chúng ta!”
“Trái tim bàn đầu...haha...trái tim ban đầu…”
Lý Hỏa Vượng cười khổ lắc đầu loạng choạng lùi lại, đυ.ng vào trụ bàn long khổng lồ sau lưng.
Trầm mặc một lúc, hắn lại nhìn sang Gia Cát Uyên, cất giọng tê tái hỏi:
“Gia Cát huynh, ngươi đã nghi ngờ ta là Hồng Trung, chẳng may ta đúng là Hồng Trung thì làm sao? Ngươi thực sự cảm thấy Tọa Vong Đạo Hồng Trung như ta sẽ giúp người phá vỡ kế hoạch của Đầu Tử sao?”
Lời vừa được nói ra, Tích Cốt Kiếm Gia Cát trên lưng Lý Hỏa Vượng tự động đậy, hắn bỗng nhiên tự giật bỏ lá bùa màu tím trên đầu, trực tiếp bổ nhào ngã xuống đất, dùng ngón tay xương trắng chỉ lên nền gạch vạch ra mấy chữ nhấn sâu vào đá ba phân.
Một lúc sau, Tích Cốt Kiếm dùng một tay đập mạnh lên chữ đó, những chữ được khắc trên nền gạch dán vào mặt đất, mang theo tàn ảnh, nhanh chóng đuổi theo về hướng Quốc sư Đại Lương bỏ đi.
---
Trong cung điện đèn lửa sáng trưng, Lý Hỏa Vượng đứng trước trụ bàn long, đôi mắt khẽ run run.
Đầu tiên hắn nhìn Tích Cốt Kiếm tự động đậy đó, sau đó lại nhìn sang Gia Cát Uyên bên cạnh.
Hắn từng chịu rất nhiều tổn thương, nhưng trước nay chưa từng có lần nào đau đớn như lần này.
“Thì ra ngươi đã chuẩn bị sẵn cả phương án dự phòng rồi! Trước nay ngươi chưa từng tin ta! Ngươi thực sự có phải là Gia Cát Uyên vì cứu ta mà không cần tính mạng không?”
“Ngươi bảo ta giữ vững trái tim bàn đầu? Nhưng trước nay ngươi luôn coi ta là Tọa Vong Đạo Hồng Trung! Bảo ta làm sao giữ vững trái tim được!”
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng khẽ giật khóe miệng, vẻ mặt hung dữ giở nắm đấm đập mạnh vào đầu của mình.
“Lý huynh! Ta không còn cách nào khác, Đại Tề còn nhiều người như vậy, ta thực sự không đám đánh cược vào ngươi, ta có thể bỏ mạng vì ngươi, nhưng ta không thể để tất cả người Đại Tề bỏ mạng vì ngươi!”
Lý Hỏa Vương dữ dằn nhìn hắn, mang theo lửa giận trong lòng hết sức xông về phía Gia Cát Uyên.
Đúng lúc hắn vung nắm đấm tay phải về phía đó, đầu của Gia Cát Uyên hiện lên thành thật.
“Phập!”
Đầu của Gia Cát Uyên giương cao lên, bị Lý Hỏa Vượng đấm loạng choạng.
Khi Gia Cát Uyên với vẻ mặt xanh tím đứng vững lại, khẽ thở dài một hơi, cất giọng trầm thấp nói:
“Cả đời ta làm bất kỳ chuyện gì cũng chưa từng hổ thẹn với lương tâm, duy nhất lần này, vì Đại Tề, ta đã giấu ngươi, giấu huynh đệ kết nghĩa của ta, thực sự không phải hành vi của quân tử, làm sai thì phải chịu trừng phạt, cho nên Gia Cát Uyên nguyện lấy cái chết tạ tội.”
Lý Hỏa Vượng vừa mới còn giận hừng hực bỗng nhiên ngẩn người, hắn nhìn thấy cơ thể của Gia Cát Uyên bắt đầu chập chờn lúc hiện rõ lúc mờ ảo.
“Ngươi...ngươi có ý gì! Ta nói cho ngươi biết! Chuyện này chưa xong đâu! Ngươi còn nợ ta một lời giải thích! Ngươi đừng hòng đi đâu cả!”
Lý Hỏa Vượng đau khổ ôm đầu, cơ thể của Gia Cát Uyên lại bắt đầu ngưng tụ lại.
“Lý huynh! Là tâm tố, những ảo giác này không phải thứ tốt đẹp gì với ngươi, chỉ có hại không có lợi, sớm xử lý đi.”
“Nếu muốn ảo giác bên cạnh ngươi biến mất, có lẽ có thể giúp họ xóa bỏ chấp niệm trong lòng, chỉ cần chấp niệm trọng lòng bọn họ biến mất, thì đương nhiên ảo giác đó cũng sẽ biến mất, ví dụ như tiểu sinh, ví dụ như Khương Anh Tử trước đây.”
Nói đến đây, cơ thể của Gia Cát Uyên trở nên cực kỳ mỏng manh, kể cả Lý Hỏa Vượng cố hết sức kéo, cũng vẫn không có tác dụng gì.
“Lý huynh, nếu ngươi không phân biệt được rõ ngươi là Hồng Trung hay Lý Hỏa Vượng, thì nhớ kỹ hay đến nơi mà Lý Hỏa Vượng nên ở, tăng thêm ký ức của Lý Hỏa Vượng, như vậy có lẽ có thể áp chế Hồng Trung.”
“Lý huynh, ta đã từng muốn giúp ngươi tìm ra rốt cuộc Đấu Mỗ Thái m có ý đồ gì với ngươi khi thay đổi ký ức trước đây của ngươi. Nhưng thứ lỗi cho tiểu sinh bất tài, thực sự không tìm ra tại sao hắn lại làm như vậy, công pháp tu chân đó, tốt nhất ngươi cứ từ từ, đợi tìm hiểu rõ ràng rồi luyện sau.”
Nói nhiều như vậy, cơ thể của Gia Cát Uyên cũng trở nên gần như trong suốt, sắp hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
“Đợi đã! Ngươi đợi đã!”
Lý Hỏa Vượng hơi cong người, máu mũi đỏ tươi không ngừng nhỏ xuống nền nhà.
Gia Cát Uyên thận trọng lấy ra sách và áo choàng dài, cơ thể đổ về trước, cúi người giơ hai tay trước mặt, cúi đầu thật sâu với Lý Hỏa Vượng:
“Lý huynh, hãy trân trọng!”
Nói xong, cơ thể của Gia Cát Uyên hoàn toàn biến mất, không để lại một chút dấu vết.
Lý Hỏa Vượng ngẩn ngơ buông tay để trên đầu, không chớp mắt nhìn chỗ Gia Cát Uyên biến mất.
Sau khi ngẩn người một lúc lâu, Lý Hỏa Vượng gào thét điên cuồng về bên đó, vừa khóc vừa mắng.
Tiếng mắng chửi tức giận của Lý Hỏa Vượng nhỏ dần, hắn đứng ở chỗ Gia Cát Uyên vừa đứng, ngẩn ngơ, lúc này rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ có bản thân hắn biết.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên động đậy, hắn quay người đi về phía Tích Cốt Kiếm.