Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 867: Vô Ích




“Yên tâm đi, ngươi cứ đến Thượng Kinh trước, ta sẽ nghĩ cách báo cho Ti Thiên Giám đại nhân, hắn xong việc sẽ lập tức trở về.”

“Giải quyết xong đầu tử, có lẽ ta có thể nghĩ cách đến Thượng Cực Quán Khẩu đổi bí mật, cứu Bạch Linh Miểu bị nhốt ra!”

Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ kiên định, bước nhanh về phía thôn làng phía trước.

Đến thôn, Lý Hỏa Vượng tìm được một gia đình lớn, đi mua một con ngựa khỏe.

Tuy lần này ra ngoài, hắn không mang theo nhiều tiền, nhưng cũng may, hắn còn có một miếng ngọc bội từ Thanh Phong Quán vẫn luôn mang theo bên người.

Hắn cũng không biết miếng ngọc bội ban đầu của Huyền Dương sư huynh đáng giá bao nhiêu, dù sao khi hắn lấy miếng ngọc bội này ra đổi lấy con ngựa, gia đình đó gật đầu liên tục đồng ý, không dám chậm trễ một khắc.

Lý Hỏa Vượng vẫn bị thương rất nặng, làn da đen xì sần sùi, cũng may có Lý Tuế chống đỡ, cơ thể không đến mức ngã quỵ,

Cứ như vậy, hắn kéo theo cơ thể chồng chất thương tích, phi ngựa không ngừng nghỉ về phía Thượng Kinh.

---

“Mẹ, con thực sự rất khỏe, chỉ là thời gian này phải tranh thủ thời gian, cho nên thời gian tỉnh lại hơi ít, nhưng sau này sẽ càng ngày càng khỏe.”

Lý Hỏa Vượng bị trói trên giường bệnh an ủi nói với Tôn Hiểu Cầm ở bên cạnh.

Tôn Hiểu Cầm cười lắc đầu:

“Mẹ không lo lắng, mẹ thực sự không lo lắng, nào, ăn táo đi.”

“Mẹ, bây giờ tạm thời con không thể ăn.”

Khi nụ cười trên khuôn mặt Tôn Hiểu Cầm dần biến mất, Lý Hỏa Vượng vội vàng bổ sung.

“Mẹ, lần sau con muốn ăn, con sẽ hét lớn trong lúc mê sảng rằng con muốn ăn, sau đó mẹ lại bón táo cho con, được không?”

Nghe thấy lời này, Tôn Hiểu Cầm cười gật đầu:

“Được, mẹ nghe con trai.”

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng thoải mái nói truyện với Tôn Hiểu Cầm, hắn bỗng nhìn thấy Dịch Đông Lai đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn chằm chằm mình qua cửa sổ.

Thấy Lý Hỏa Vượng phát hiện ra mình, Dịch Đông Lai dùng tay đẩy kính không gọng trên mặt, vặn mở cửa đi vào.

Đầu tiên là bảo Tôn Hiểu Cầm đi ra ngoài, sau đó Dịch Đông Lai hỏi như hỏi chuyện nhà:

“Thế nào? Tìm được Bạch Linh Miểu chưa?”

Lý Hỏa Vượng đáp lại bằng sự im lặng.

“Ánh mặt trời bên ngoài đẹp như vậy, chúng ta ra ngoài tắm nắng, được không?”

Dịch Đông Lai cởi dây trói buộc chân tay Lý Hỏa Vượng, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không nhúc nhích.

Dịch Đông Lai đẩy đến xe lăn, cau mày: “Sao không động đậy?”

Lý Hỏa Vượng ngước nhìn Dịch Đông Lai, lạnh nhạt nói:

“Bây giờ ta đang cưỡi ngựa, cử động lung tung dễ bị ngã.”

Dịch Đông Lai hiểu gật đầu, lại đẩy xe lăn đi.

“Ngươi biết không? Ta đã tìm đến Vương Vỹ, bác sĩ trước đây của ngươi và trò chuyện mấy câu.”

Câu nói này đã thu hút sự chú ý của Lý Hỏa Vượng:

“Hắn mắc bệnh gì mà phải nằm viện?”

“Đến đây thì có thể có bệnh gì, nhưng thủ tục của hắn chưa hoàn thiện, nhờ vào quan hệ tìm người chuyển đến đấy, cho nên viện trưởng lại chuyển hắn đi rồi.”

“Không nói về hắn nữa, bệnh của hắn nhẹ hơn ngươi nhiều, nhưng khi ta trò chuyện với hắn, chúng ta đã thảo luận ra một phương án chữa trị mới.”

“Trước đây chưa từng thử qua phương án này, nhưng cách chữa trị bình thường đều đã thử hết một lượt, đều không có hiệu quả với ngươi, có lẽ có thể thử cách này.”

Lý Hoả Vượng nhìn hắn cười, vẻ mặt thản nhiên nói:

“Vậy thì thử xem, chẳng may có tác dụng thì sao.”

Hai thế giới đều là thật, mình là người kẹt giữa hai thế giới, Dịch Đông Lai này còn thực sự cảm thấy cách chữa trị bình thường có thể lôi mình ra được ư?

Nếu sự việc thực sự dễ dàng giải quyết như chuyện cổ tích thì tốt rồi.

“Đâu có nhanh như thế, phải làm theo quy trình, nhưng ta cảm thấy cấp trên sẽ ký, bọn họ rất đau đầu với ngươi rồi, chỉ mong phật sống như ngươi có chuyển biến tốt, sau đó đưa ngươi đến đơn vị cấp dưới khác.”

“Nếu ngươi không có việc gì thì ta phải quay lại rồi, chốc nữa đi đường tranh thủ chút thời gian không dễ.”

Nghe thấy lời này, Dịch Đông Lai tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn Lý Hỏa Vượng bằng ánh mắt kiên định qua kính mắt lóe xanh.

“Ta biết ngươi không tin ta, nhưng ta phải nói với ngươi, tính cách của ta rất cố chấp bảo thủ, dựa vào tính cố chấp này, chỉ cần bệnh nhân qua tay ta đều hồi phục khỏe mạnh xuất viện, kể cả những bệnh nhân không thể chữa trị, tiên lượng bệnh tình cũng là tốt nhất trong toàn bệnh viện!”

“Ngươi đã là bệnh nhân của ta, ta sẽ cố hết sức chữa cho ngươi! Bất kể thử bao nhiêu cách.”

“Cảm ơn, ngươi là một bác sĩ tốt, nhưng chuyện này thực sự ngươi không giúp được, đừng trăn trở nữa.”

Lý Hỏa Vượng nói, chậm rãi nhắm mắt.

Trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng nghe thấy giọng nhỏ dần của Dịch Đông Lai:

“Vậy sao? Ta không tin, trên thực tế ngươi không phải không có sơ hở, ta đã tìm được một số quy luật từ trong đó, nghĩ đến can thiệp thế nào.”

Trong lúc mê man, Lý Hỏa Vượng bị tiếng sấm làm giật tình tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã ngồi trên ngựa, cánh tay thò ra từ trong đạo bào màu đỏ nắm chặt dây cương.

Cũng đúng lúc này, mưa bỗng ngừng rơi, trong cơn mưa như trút nước, Lý Hỏa Vượng lấy nón tre đội lên đầu mình.

“Chúng ta đi bao lâu rồi?”

Lý Hỏa Vượng nhìn Lý Tuế hỏi.

“Cha, ta không biết, ngươi chưa dạy ta điều này.”

Nhìn con đường đất dần trở nên lầy lội, Lý Hỏa Vượng cắn đầu ngón tay cái của mình, vẽ một lá bùa dán lên lưng ngựa.

Con ngựa khỏe hơi kiệt sức toàn thân lập tức nổi gân xanh, phi về phía trước với tốc độ nhanh gấp đôi vừa nãy.