“Bang bang bang bang~”
Tiếng bước chân nặng nề và lộn xộn liên tục truyền vào tai Lý Hỏa Vượng qua lớp bùn đất, số lượng dày đặc khiến vẻ mặt của hắn càng thêm ngưng trọng.
Đến Đại Tề đã lâu, hắn chưa từng thấy tiếng động nào lớn như vậy, e rằng thứ này không dễ chọc vào.
“Mặc kệ đây là động tĩnh gì, ta nhất định phải vòng qua nó trước!”
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại nghĩ đến đây liền không chút do dự đứng lên, lao thẳng về phía hoàn toàn ngược lại.
Các xúc tu của Lý Tuế chui ra khỏi cơ thể hắn, giống như một cây gậy mù, nhanh chóng kiểm tra xung quanh.
"Đạo sĩ, ngươi có thể mở mắt ra, chung quanh không có mấy thứ bẩn thỉu."
Nghe hòa thượng nói vậy, Lý Hỏa Vượng khẽ mở một mắt. Hắn phát hiện không biết thế nào mà bản thân đã đi vào bên trong bãi tha ma rồi.
Dưới trận thiên tai này, toàn bộ bãi tha ma trông không yên ổn chút nào, có một vài thứ ở phía xa bò không mục đích.
Lý Hỏa Vượng không thể quan tâm đến hoàn cảnh đáng sợ này, hắn lập tức nằm rạp xuống đất nghiêm túc lắng nghe.
Khi hắn cảm giác được tiếng động kia đã trở nên xa xôi không thể nghe được nữa, Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bản thân hắn không phải đến Đại Tề để giết tà ma, bây giờ Đại Tề càng ngày càng nguy hiểm, bản thân còn phải mau chóng tìm được Thượng Cực Quán Khẩu rồi rời khỏi nơi này.
Lý Hỏa Vượng lên tinh thần chạy nhanh về phía Gia Cát Uyên vừa chỉ, trong lòng thầm nghĩ:
"Gia Cát huynh, còn cách Thượng Cực Quán Khẩu bao xa nữa? Sợ rằng chúng ta là không có nhiều thời gian nữa."
Tuy nhiên, sau khi hỏi câu hỏi này, Lý Hỏa Vượng phát hiện thế mà Gia Cát Uyên lại không có trả lời, sau khi hỏi liên tiếp ba bốn lần, Gia Cát Uyên đang chống một tay sau lưng, lẳng lặng nhìn bãi tha ma xung quanh, lúc này mới phản ứng lại.
“Không xa, sắp đến rồi.”
Gia Cát Uyên trầm giọng nói xong, tiếp tục lẳng lặng nhìn những thi thể ngổn ngang xung quanh.
Lúc này, dường như Lý Hỏa Vượng có thể hiểu được Gia Cát Uyên đang nghĩ gì.
Trước đây, Gia Cát Uyên là một người kể chuyện, lúc nào hắn cũng muốn cho người khác biết về Đại Tề. Đại Tề là thế giới của hắn nhưng hôm nay Đại Tề biến thành bộ dáng ma quỷ này, chỉ sợ rằng giờ đây tâm lý của hắn cũng không dễ chịu chút nào.
Điều quan trọng hơn là lúc này Lý Hỏa Vượng cũng không biết nên khuyên hắn như thế nào. Vì có vẻ như tình hình ở Đại Tề cũng không được lạc quan mấy, hắn cũng không biết tương lai sẽ có thứ gì càng đáng sợ hơn không.
Tuy nhiên, loại chuyện hệ trọng của thiên hạ như này không phải là điều mà Lý Hỏa Vượng nên cân nhắc, vì ngay cả việc của bản thân hắn mà hắn còn lo chưa xong nữa.
Lý Hỏa Vượng vừa định tiếp tục bước đi thì một trận gió lạnh thổi tới. Trong lúc nhất thời nửa người của Lý Hỏa Vượng mất đi tri giác.
“Lại tới nữa?!”
Lý Hỏa Vượng nhận lấy thanh kiếm Đồng Tiền trên xúc tu của Lý Tuế. Hắn dùng sức quét về phía gió lạnh kia. Bóng đen bên kia bị đồng tiền cắt ra một khối lớn, trong nháy mắt trước mắt hắn xuất hiện một tấm da người bay lơ lửng giữa không trung.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng vẫn còn có thể di chuyển, tấm da người kia lập tức mở ra trên không trung rồi lao về phía hắn như chim đại bàng vậy.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm trong tay định cắt tấm da người thành hai nửa thì đột nhiên tấm da người kia chợt mềm nhũn, nhẹ nhàng lượn mấy vòng trên mặt đất.
“Hửm?”
Lý Hỏa Vượng vô cùng kinh ngạc dùng thanh kiếm Đồng Tiền trong tay khều tấm da của người kia lên.
“Sao đột nhiên bất động rồi?”
Sau khi thấy tấm da người này cũng không phải đang gạt mình mà thực sự đã chết rồi, cổ tay Lý Hỏa Vượng hơi dùng lực đẩy da người trên thân kiếm Đồng Tiền ra.
Da người trắng lóa dời tầm mắt của Lý Hỏa Vượng, một khuôn mặt người kỳ lạ xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ với một chấm đỏ giữa lông mày. Trong bóng tối, đôi mắt của nàng không hề chớp tỏ ra vô cùng quái dị.
Tuy nhiên, nếu chỉ như thế này thì vẫn chưa đủ để làm cho Lý Hỏa Vượng sợ hãi, điều quan trọng hơn là trên khuôn mặt cọ ra son phấn của nàng đã nứt ra, phía dưới da mặt lộ ra giấy Tuyên Thành màu trắng vết đầy chữ cuồng thảo
“Là ngươi sao?”
Người phụ nữ kia nhìn thẳng vào Lý Hỏa Vượng, giọng nói vô cùng nhỏ nói ra câu nói không rõ nghĩa.
Lý Hỏa Vượng sẽ không lãng phí thời gian đi nói nhảm với thứ này. Hắn không hề do dự nắm chặt thanh Cốt Kiếm vung nó về phía khuôn mặt quái dị kia.
“Là ngươi, thật sự là ngươi rồi, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Cả khuôn mặt to lớn kia nhanh chóng chuyển sang bên trái, gần như trốn vào các khe nứt kia.
Một viên đá huỳnh quang màu xanh lá cây được ném qua, khi ánh sáng màu xanh lá cây chiếu sáng bóng tối, Lý Hỏa Vượng có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể của người phụ nữ kia.
Chỗ duy nhất trên người phụ nữ này giống với người là khuôn mặt. Trừ khuôn mặt người ra, nàng cũng chỉ còn lại bốn cái chân thú to lớn lực lưỡng được phủ kín bởi lông ngắn màu nâu nằm trên mặt đất.
Lông mao màu đỏ như lửa mọc ra từ ba móng vuốt và bốn bàn chân của nàng, còn mọc lên trên cái đuôi giống như đuôi sư tử thỉnh thoảng lắc lư trái phải theo từng cử động của nàng.
Một thẻ bài gỉ sét có khắc mặt mũi hung dữ được treo trên ngực nàngg bằng một sợi xích, khiến dáng vẻ của nàng trông càng thêm hung dữ.