“Giải thích? Ngươi đây là muốn dùng mồm mép thuyết phục ta trở về đấy sao?”
Lý Hoả Vượng nhìn bàn tay còn lớn hơn cả người mình kia, thực ra hắn cũng không rõ đối phương đang muốn làm gì.
“Tất nhiên, Huyền Dương thí chủ là người hiểu chuyện, bần tăng tin rằng có thể thuyết phục được thí chủ.”
“Hả?”
Nghĩ đến chuyện trước đây đã xảy ra ở chùa Chính Đức, Lý Hoả Vượng mới thấy một chi tiết rất phi logic.
Bất kể là viện trưởng hay Kiên Độn trước mặt, cho dù thực lực của họ vượt xa mình, nhưng họ vẫn không muốn dùng bạo lực để đấu với mình, ngược lại, luôn muốn gài bẫy mình bằng những tình cảm lừa dối.
“Họ có thể dễ dàng dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện, nhưng tại sao lại muốn phiền phức như vậy? Chẳng lẽ trên người ta có cái gì đặc biệt sao?”
Lý Hoả Vượng kinh ngạc mở hai tay ra, nhìn lòng bàn tay không có gì khác thường.
“Ta ngoài cái bệnh thần kinh, còn có cái gì khiến họ quan tâm như thế?”
Lý Hoả Vượng trầm tư trong lòng.
Hắn hoàn toàn giữ im lặng với Kiên Độn đang ở trước mặt.
Hắn ta cần tìm hiểu xem đối phương đang lo lắng điều gì, đó có thể là cơ hội duy nhất để hắn trốn thoát.
“Ngược lại, nếu tính mạng của ta bị họ uy hϊếp bằng vũ lực, thì hậu quả sẽ như thế nào?”
Những kinh nghiệm mà hắn từng trải qua trên thế giới này chợt loé lên như chớp.
Cuối cùng dừng lại ở thời điểm Hỉ Thần bị kéo đi trong bóng tối, trên đường đi chỉ có lần đó là khoảnh khắc sinh tử, nhưng sự việc đó lại được giải quyết theo một cách vô cùng kỳ lạ.
Đồng tử của Lý Hoả Vượng lập tức co lại đến mức nhỏ nhất.
“Đan Dương Tử! Lí do họ không dám dùng vũ lực với ta, là bởi vì chừng nào ta còn đang trong cơn khủng hoảng sinh tử thì Đan Dương Tử cho dù đã trở thành thứ gì sẽ xuất hiện! Đan Dương Tử thật sự đang bảo vệ ta!”
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Lý Hoả Vượng lập tức hiểu ra, hắn luôn nghĩ Đan Dương Tử đi theo mình sẽ làm hại mình, nhưng hiện tại mọi chuyện dường như không phải như vậy.
Mặc dù hắn đã tự sát, nhưng nhìn từ góc độ của ông, người đệ tử thân cận của hắn cũng không làm gì xấu với hắn, thậm chí còn giúp đỡ hắn trong việc “đắc đạo thành tiên”.
“Các hoà thượng ở chùa Chính Đức hiển nhiên đã sớm nhìn rõ điều này, nhưng họ không nói với ta, ngược lại, họ cố hết sức để lừa gạt ta, họ muốn lợi dụng việc ăn chay cứu độ chúng sinh để giải quyết hoàn toàn Đan Dương Tử.”
“Nếu họ giải quyết Đan Dương Tử, như vậy những người như ta sẽ thực sự trở thành thịt trên thớt của hoà thượng.”
Vừa nghĩ đến những gì các hoà thượng chùa Chính Đức sẽ làm, Lý Hoả Vượng lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Lý Hoả Vượng vừa biểu lộ phản ứng, lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Kiên Độn, lúc này khoé miệng hơi nhếch lên:
“Ngươi sợ Đan Dương Tử sao? Nếu hắn đã thành Phật, hoà thượng các ngươi sao lại phải sợ hắn?”
Vẻ mặt của Kiên Độn cứng đờ:
“Huyền Dương thí chủ, bần tăng không biết ngươi đang nói cái gì, người xuất gia không nói dối, bần tăng có thể thề với Phật Tổ, ăn chay cứu độ chúng sinh, ngoại trừ giải quyết triệt để Đan Dương Tử, tuyệt đối sẽ không gây cho ngươi bất cứ thương tổn nào.”
Lời này của đối phương càng khiến Lý Hoả Vượng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình.
Trên đời này, không có ai tốt mà nói mình tốt, nếu muốn biết điều gì đó có giá trị hơn, chỉ có thể thu thập thông tin và tự đánh giá.
“Ta bỗng nhiên phát hiện ra, mang theo Đan Dương Tử cũng tốt, dù sao hắn ta cũng là sư phụ ta. Thật tiếc khi chỉ xử lý hắn như thế này.”
Đã suy nghĩ thông suốt nên lúc này Lý Hoả Vượng không có chút gì hoảng sợ.
“A Di Đà Phật, chuyện này tuyệt đối không thể, Đan Dương Tử không chỉ liên quan đến mỗi mình ngươi, mà còn liên quan đến bá tánh thiên hạ.”
Lý Hoả Vượng ngửa đầu nhìn Kiên Độn trước mắt, khoé miệng hơi nhếch lên:
“Tại sao ngươi không trực tiếp nói chuyện với sư phụ của ta nhỉ?”
“Cái gì?”
“Keng”
Thanh âm vang lên, Lý Hoả Vượng một tay cầm chuôi dùng sức đẩy nhẹ, cây trường kiếm chém sắt như chém bùn đã nằm trong tay hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Kiên Độn nở một nụ cười hoà ái:
“Nghĩ có thể dùng thứ này để phá vỡ thân thể Phật của ta, ngươi cũng khá thật đấy.”
“Ngươi không nghe ta vừa nói gì sao? Ta nói ngươi trực tiếp nói chuyện với Đan Dương Tử.
Vừa dứt lời, Lý Hoả Vượng đã kề thanh trường kiếm dưới cổ mình, rồi dùng lực cứa mạnh một nhát.
Lớp da mỏng dễ dàng bị cứa rách, máu tươi nóng hồi phun ra, rất nhanh đã nhuộm đỏ chiếc áo choàng của Lý Hoả Vượng.
“Haha!”
Ý thức của Lý Hoả Vương bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn dùng tay bụm cổ lại, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi có nghe thấy không? Hình như là...sấm nổ.”
…
“Sấm sét?”
Năm vị Phật Đà khổng lồ khác, và cả Kiên Độn đồng loạt nhìn lên, ngay sau đó bọn họ phát hiện nửa vầng trăng vừa ở ngay đó giờ không biết tại sao đã bị khuất đi.
Cả bầu trời bị mây đen bao phủ, trong những tầng mây cuồn cuộn, ầm ầm vang lên, giống như tiếng sấm, nhưng chắc chắn đó không phải tiếng sấm.
“Khụ khụ.”
Lý Hoả Vượng cảm thấy khó thở, sau khi ho vài cái liền loạng choạng ngã xuống đất.
Nằm trên mặt đất nhìn lên bầu trời, trong đám mây đen, cuối cùng Lý Hoả Vượng cũng đã gặp lại sư phụ của mình, trông hắn vẫn xấu xí như trước.
Những chiếc lông vũ màu đen phủ đầy máu trên da hắn, nơi mà cái đầu nứt ra lại mọc ra ba khuôn mặt với ba độ tuổi khác nhau.