Hắn lần nữa liếc nhìn Thu Cật Bão bị điên bên cạnh, Lý Hỏa Vượng không nói gì liền lập tức giơ Cốt Kiếm lên múa may. Chờ Lý Hỏa Vượng phong trần mệt mỏi lần nữa quay trở về Thượng Kinh đã là mấy ngày sau rồi.
Mặc dù đã vất vả bôn ba trong khoảng thời gian này nhưng Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy đáng giá. So với bản thân trước đó mặc người ức hϊếp thì trong tay mình bây giờ đã có một quân bài để đối phó với Đầu Tử. Ngay khi tay Lý Hỏa Vượng vừa mới chạm lên trên cửa viện nhà mình, hắn phát hiện cửa viện đang khép hờ, trong lòng lập tức lo lắng:
“Chẳng lẽ có trộm.”
“Kẽo kẹt” một tiếng, Lý Hỏa Vượng đẩy cửa ra dắt ngựa đi vào bên trong, có một người ngoài dự liệu đang ngồi chờ mình trước đại sảnh, Xa Đao Nhân Hồng Đại.
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng lập tức thay đổi, một tay nắm chặt Cốt Kiếm sau lưng. Hồng Đại không lý do gì xuất hiện trong nhà mình, điều này có nghĩa là gì, không cần nghĩ Lý Hỏa Vượng cũng có thể đoán được. Lý Hỏa Vượng biết lúc này không thể ra tay được, động thủ ở Thượng Kinh thì sợ rằng chính mình cũng phải cắt đứt hoàn toàn với Giám Thiên Ti.
“Không đúng, tình huống này không giống với trước đó. Mình không có nợ gì bọn họ cả, vẫn còn có cơ hội.”
Sau khi nhanh chóng suy nghĩ một lúc, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu Lý Hỏa Vượng. Hắn lập tức mỉm cười chắp tay sau lưng đi về phía Hồng Đại.
“Ồ? Hồng huynh, ngày đó từ biệt khiến ta rất nhớ ngươi! Ta còn cho rằng ngươi sớm đã không còn ở Đại Lương nữa rồi.”
“Giám Thiên Ti bên kia có một số việc cần tìm ngươi.”
Hồng Đại đứng dậy đáp lễ.
Lý Hỏa Vượng khẽ mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
"Chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện của Nhân Vương? Có xúc tu của Giám Thiên Ti mà hắn vẫn có thể chạy được sao.”
Hồng Đại cười khổ lắc đầu:
"Không phải, Nhân Vương sớm đã chết rồi, là chuyện có liên quan đến việc ngươi ăn trộm Thái Hư Kiếm của lò Phật Ngọc."
Vừa dứt lời, bên trong nhà tối sầm lại. Những người lúc đầu chặn cửa lớn sau lưng Lý Hỏa Vượng từ trong các khe lớn chừng ngón cái của Phật Tổ ở xung quanh đại sảnh chui ra ngoài, bao vây lấy Lý Hỏa Vượng.
Trong mắt của người phụ nữ là chủ nhân trước của Cốt Kiếm mang theo sự thâm độc nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng. Nàng chỉ thẳng ngón tay có móng màu đen vào hắn.
"Tên trộm ngươi dám dùng thuật che mắt lừa gạt chúng ta. Ta đã sớm điểu tra ra rồi, cho dù là Giám Thiên Ti đại nhân cũng không thể khiến cho một tên Tâm Bàn sống lại được!”
Khi thấy ngay cả Hồng Đại cũng để lộ những thanh đao dài trong quần áo của mình, Lý Hỏa Vượng không hề hoảng sợ mà ngược lại còn hùng hổ dọa người hỏi:
"Bớt tìm lý do đi. Bây giờ ta đang làm việc giúp điện hạ. Bây giờ các ngươi động vào ta có phải là do nhận được sử ủy thác của người khác muốn làm suy yếu thế lực của điện hạ không?”
"Ngươi đừng có hất nước bẩn lên người chúng ta! Ngươi tự dưng cướp vũ khí của ta còn lý luận cái gì?”
Người phụ nữ kia cũng tức chết rồi, thế mà vẫn có người không biết xấu hổ như vậy.
Lý Hỏa Vượng phủi bên trái một chút rồi kéo băng ghế dài qua yên lặng ngồi xuống, làm bộ bình chân như vại nói:
“Ta không biết nước bẩn cái gì, ta chỉ biết nếu các ngươi giết chết ta thì sẽ rất có lợi cho những người kế vị khác. Nói đi, rốt cuộc các ngươi đã nhận mệnh lệnh từ ai?”
----
Lý Hỏa Vượng nói ra lời này, đám người vây quanh Lý Hỏa Vượng thể hiện thái độ khác nhau.
Họ thực sự muốn giúp Ký Tương đại nhân cùng đối phó tên cướp đoạt đó, nhưng không có nghĩa họ muốn tham gia vào chuyện rắc rối như đoạt vương vị:
“Ngươi!”
Phật Ngọc Lô tức đến muốn thổ huyết, nhưng nàng lại không thể ra tay, nội bộ Giám Thiên Ti kiêng kỵ nhất là dính dáng đến triều đình.
Không thể nói trước dính dáng vào thì sẽ thế nào, nhưng chỉ cần dính dáng vào, tiền đồ sau này của Ti thì hoàn toàn ảm đạm, đây là một chuyện khá phiền phức, đối phương vẫn nói lời cay động, nhưng sau khi Lý Hỏa Vượng phát hiện đối phương thực sự kiêng kỵ tầng quan hệ này, quyền chủ động bắt đầu về lại tay hắn nửa canh giờ, đối phương vây chặn tự giải tán.
“Tiểu tử! Ngươi đừng hòng chạy! Ta sẽ theo dõi chặt ngươi! Ngày tân hoàng đăng cơ, chính là ngày chôn thân của ngươi! Chúng ta đi!”
Cô gái đó lập tức quay người, vô cùng tức giận đưa những người khác rời đi. Đúng lúc Hồng Đại ở bên cạnh cũng đang định đi, Lý Hỏa Vượng trực tiếp chặn hắn lại.
“Hồng huynh, đã lâu không gặp, sao có thể đi như vậy, hay là chúng ta uống với nhau vài ly, ta mời!”
Lý Hỏa Vượng hiểu, muốn tạm thời ép lui nàng không khó, nhưng nếu muốn giải quyết triệt để rắc rối này thì vẫn không đủ.
Sau một nén hương, trong phòng số một Thiên Tự của quán rượu m Tuyền, Hồng Đại nhìn cả một bàn đồ ăn ngon trước mặt không nói một lời, Lý Hỏa Vượng cầm chén rượu rót đầy cho mình:
“Ta kính Hồng huynh ba chén.”
Khi bưng chén rượu đến trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm rượu mạnh trong chén không ngừng mặc niệm:
“Đây là nước! Đây là nước!”
Ba chén xuống bụng, Lý Hỏa Vượng cười ha ha cầm đũa gắp ít rau để áp chế rượu.
“Hồng huynh, đừng ngây ra nữa, mau ăn đi, khách sáo với ta làm gì, ban đầu nếu không phải ngươi tiến cử, thì ta thực sự không vào được Giám Tiên Ti này đấy.”