"Ta không phải vào nhà cướp của, ta chỉ muốn đến tá túc một đêm! Đứng dậy đi! Đêm nay ta sẽ ngủ lại nhà ngươi, cầm lấy, nhiều thì coi như tiền thưởng cho ngươi!"
Lý Hỏa Vượng cưỡng ép kéo hắn lên, mấy miếng bạc vụn bị Lý Hỏa Vượng cầm lấy nhét vào tay người đó.
"Thế này, thế này."
Ngay khi người này bó tay toàn tập, Lý Hỏa Vượng đã đẩy cửa bước vào.
Căn nhà không lớn, trang trí cũng đơn giản, nhìn kỹ thì thấy căn nhà khá sạch sẽ. Trên bàn đồ cống phẩm bên trái còn có hai bức tượng gốm màu khiến Lý Hỏa Vượng chú ý, nhìn lỗ tai dài dài và ba cánh hoa trên gốm màu, Lý Hỏa Vượng quay đầu hỏi người đàn ông.
"Ngươi đang thờ cúng gì vậy?"
Nam nhân chân nhỏ ngại ngùng cười lên.
"Bẩm hảo hán, ta thờ bái ngài thỏ, làm nghề này như bọn ta đều phải thờ bái ngài thỏ."
"Ồ, ta cũng nghĩ vậy."
Đêm đã rất khuya rồi, Lý Hỏa Vượng không có ý định nói chuyện nhảm nhí với hắn ta, định tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.
Hắn bước lên cầu thang lên tầng hai, sau khi chặn cầu thang bằng một chiếc tủ, hắn nằm trên giường nhắm mắt lại.
Lý Tuế ở bên cạnh cuộn mình thành một chiếc bánh tròn, mắt đã nhắm lại nhưng lỗ tai lại đảo trái quay phải theo dõi mọi thứ xung quanh.
Thời gian trôi qua từng chút một, Lý Hỏa Vượng chìm vào giấc ngủ say, ngoài cửa sổ vẫn vang lên tiếng đồm độp của củi cháy.
Sắc trời dần dần sáng lên, khi ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở mắt ra, ngoài cửa sổ có tiếng bước chân.
Lúc này, Lý Tuế đã nhanh hơn một bước, nó đang nằm ở trước cửa sổ, nhìn trộm cha mình qua một khe hở, bên ngoài có một vài người đi tới, với chiếc khăn trắng quấn quanh đầu như người đó, họ đang len lén nói chuyện.
"Họ nói chuyện xong rồi, hắn ta bổ củi cho vào bếp rồi cũng rời đi luôn."
Lý Hỏa Vượng bước xuống giường, rút vũ khí dưới gối ra.
"Đã đến lúc chúng ta phải đi rồi, ta đoán người đó hẳn là đi báo quan rồi."
"Ừm."
Lý Tuế gật đầu, đi theo Lý Hỏa Vượng xuống lầu.
Người đàn ông với đôi chân nhỏ trước đó đã rời đi, chỉ còn lại cái bếp vẫn đang nấu dang dở.
"Tên này đã nấu như thế này cả đêm."
Lý Hỏa Vượng nghĩ về vấn đề này, bước ra khỏi cổng sân và chuẩn bị rời khỏi ngôi làng.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng đi xuyên qua thị trấn, hắn thấy nhà nào cũng đang nấu thứ gì đó, hắn không khỏi cau mày:
"Gia Cát huynh, đây có phải là phong tục ở Đại Tề không?"
"Đại Tề chưa bao giờ có phong tục này, Lý huynh, bây giờ là tháng mấy rồi, có phải tiết đoan ngọ đã đến không? Ta nhớ muốn nấu bánh chưng phải mất một ngày một đêm."
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu và lắc đầu, không đúng, mùi thơm của lá bánh chưng rất đậm, không thể nào ta lại không ngửi ra được chút gì. Thôi đi, mặc kệ bọn họ đang làm gì, chỉ cần đừng cản đường ta là được.
Nói xong, Lý Hỏa Vượng tăng tốc độ, dẫn Lý Tuế đi về phía cổng thành.
Nhưng ngay khi Lý Hỏa Vượng sắp đi đến cổng thành, một cái lò lớn tỏa hơi nóng nghi ngút xuất hiện trước mặt hắn, rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Hắn còn thấy rất nhiều người đang bưng những lọ sành nặng trình trịch đi ra ngoại thành.
---
Lý Hỏa Vượng đang sững sờ thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
"Đạo gia đạo gia."
Người đàn ông chân nhỏ trước đó lắc lư đi về phía Lý Hỏa Vượng, quan sát vẻ mặt Lý Hỏa Vượng, hắn cười nịnh nọt nói:
"Đạo gia đang định rời đi sao? Ở lại thêm mấy đêm nữa đi."
"Rốt cuộc các ngươi đang làm gì vậy?"
Lý Tuế đang cực kỳ tò mò đột nhiên hỏi.
Người đàn ông chân nhỏ nghe vậy liền đưa tay mở nắp nồi bên cạnh, hơi nóng bốc lên tỏa ra, một hòn đá to bằng quả dưa hấu nằm lặng lẽ trong nồi nước sôi.
"Nấu canh đá đấy! Thứ này rất bổ dưỡng, uống canh đá này không những sẽ không đói, lại còn kéo dài tuổi thọ! Hơn nữa chỉ cần tiếp tục đun sôi, đợi đến khi hòn đá hoàn toàn rục rồi mới uống thì có thể đi đến tiên giới hưởng thụ, không cần phải đau khổ ở thế giới phàm trần này nữa."
"Hừ."
Lý Hỏa Vượng nhíu mày, kinh ngạc nhìn gã trước mặt, ngây ra vài giây, hắn lại mở miệng nói.
"Cái gì mà nấu một nồi canh đá, lại còn trở thành tiên? Có phải các ngươi đã bị Tọa Vong Đạo lừa đúng không."
Người đàn ông chân nhỏ đậy lại cái nắp nồi lọ sành, có chút bối rối hỏi:
"Đạo gia, cái gì mà Tọa Vong Đạo vậy, sao ta chưa từng nghe nói qua?"
"Đừng nấu nữa, mặc kệ là ai đã nói với ngươi, người đó nhất định là kẻ dối trá, đá sẽ không bao giờ nấu rục được, uống nước canh đá cũng không thể thành tiên."
Lý Hỏa Vượng nhắc nhở câu này cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi, lập tức nhấc chân đi qua cái kệ bếp này chuẩn bị rời đi.
Nhưng đang đi thì Lý Hỏa Vượng chợt thấy một nhóm nam nhân bất thiện băng qua khu vực lọ sành này và bao vây lấy hắn.
Khi thấy chiếc khăn xếp màu trắng quấn trên đầu bọn họ giống với người đàn ông chân nhỏ, Lý Hỏa Vượng cảnh giác cầm chuôi kiếm trong tay.
"Ngươi nói ai là kẻ nói dối đấy? Ngươi có gan thì nói lại xem! Đây là những gì Thạch Độc gia gia hạ phàm truyền lại đấy!"
"Thạch Độc?"
Khi Lý Hỏa Vượng lặp lại từ này, hắn thấy xung quanh mình toàn là những nam nam nữ nữ với những chiếc khăn xếp trắng quấn quanh đầu, hắn đã bị bao vây rồi. Keng một tiếng, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa rút Tử Tuệ Kiếm ra, sát khí ngập trời tản ra xung quanh.
"Tất cả cút hết ra cho ta!"