"Ta không quan tâm ngươi có biết chữ hay không! Nhặt tất cả đồng xu trên mặt đất hết cho ta! Sung công!"
Nhiều tiền đồng như vậy, Lữ Trạng Nguyên thật sự là không nỡ, nhưng lời lời phát ra từ miệng quan gia đều phải nghe theo, cuối cùng hắn không còn cách nào khác đành phải làm theo.
Sau khi bộ đầu vui vẻ cầm tiền đồng rời đi, những người khác cũng giống như quả cà phơi sương, mặt mày ủ rũ đi dở sân khấu hát kịch.
Đang tháo dỡ được một nửa, Lữ Tú Tài và Cẩu Oa đột nhiên quay sang mắng chửi lẫn nhau.
"Đồ chết tiệt! Ngươi tên Cẩu Oa, phương pháp của ngươi đúng là một phương pháp chó má! Những tên ăn xin đó đã tìm kiếm lâu như vậy, ngay cả cái bóng của sư phụ cũng không tìm thấy!"
"Miệng của ngươi sạch sẽ chút cho ta! Ai nói chó má hả? Ít ra ta cũng đang làm việc, còn ngươi thì sao, ngoại trừ cái miệng đang hoạt động, ngươi còn làm được gì nữa? Ngươi còn thực sự nghĩ rằng ngươi là một tú tài đấy phổng?"
Hai người mắng chửi nhau hăng đến mức tiến lên sân khấu, nhìn thấy sân khấu bị tháo dỡ liền tắt lửa.
"Lữ ban chủ, có chuyện gì vậy? Khó khăn lắm mới tìm được một địa điểm tốt để hát một vở kịch lớn, tại sao lại dở bỏ rồi?"
Cẩu Oa hỏi, đưa tay gãi gãi khuôn mặt đã hóa trang của mình.
Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, Lữ Tú Tài tức giận đến mức nhảy dựng lên, liên tục vung thanh Đồng Tiền kiếm đã được cột chắc trong tay.
"Chết tiệt, người Thượng Kinh lại bắt nạt người quá đáng! Hai tên khốn đó đi đâu mất rồi! Ta phải băm vằm chúng ra!"
Lữ Trạng Nguyên thở dài, lấy tay vỗ vỗ vào cái lưng đang tê cứng của mình.
"Được rồi được rồi, chuyện đã nhiều lắm rồi, ngươi đừng rước thêm phiền phức về nữa, không kiếm được tiền thì thôi, mất lần này cũng không sao."
"Công công, không thể nói như vậy được, cả người cả ngựa ngày nào cũng cần tới lương thực, tất cả đều cần tới chi phí mà, hơn nữa tiền ở Thượng Kinh này cũng không đáng bao nhiêu, một cái bánh nướng cũng đã tốn năm xu rồi."
Con dâu La Quyên Hoa cầm gương đồng có chút bất mãn nói.
"Tới lượt ngươi lắm lời sao? Ta tự quản lý tiền bạc lẽ nào ta không biết?"
Sau khi cầm tẩu thuốc khiển trách con dâu, ông ta quay lại cười haha nói với Cẩu Oa.
"Chuyện là, Tào công tử, đã tìm được tiểu đạo gia chưa?"
Gánh hát không còn hy vọng nữa, cũng không kiếm được tiền, thật ra Lữ Trạng Nguyên cũng muốn rời đi, nhưng hắn biết lần này tới Thượng Kinh còn có mục đích khác, nếu hắn nói thẳng là muốn rời đi, sợ là không biết giải thích sao với thôn Ngưu Tâm.
Nhìn bầu không khí này, Cẩu Oa sao có thể nói những lời khác được, chỉ có thể không ngừng nói sắp rồi sắp rồi.
Nhưng cả Thượng Kinh lớn như vậy, lại có quá nhiều người, hắn đi tìm chẳng khác gì mò kim đáy bể, sao mà nhanh cho được.
"Quên đi, trước hết cứ dùng bồ câu đưa tin báo với Tiểu Mãn và những người khác biết chuyện ở đây đã, dù sao ta cũng đã tìm ăn xin hỏi rồi, nếu không tìm được Lý sư huynh cũng không thể trách ta được."
Cẩu Oa nghĩ nghĩ bèn đi về phía Thành Hoàng miếu, chuẩn bị đi tìm một thư sinh phóng khoáng để viết một lá thư.
Mà lúc này Lý sư huynh mà hắn đang tìm kiếm vừa mới ra khỏi thành, sau khi đi mấy chục km thì tìm được một nơi hẻo lánh, dừng xe ngựa lại, chuẩn bị nước và thức ăn cho ngựa xong thì chuẩn bị đi Đại Tề.
Khi cảm thấy các xúc tu của Lý Tuế mọc ra khỏi da mình từ mọi hướng, Lý Hỏa Vượng thở dài một tiếng, tay phải giơ lên, hai xúc tu quấn quanh thanh Tủy Cốt kiếm đưa đến lòng bàn tay hắn.
"Đi thôi!"
Lý Hỏa Vượng vẫy mạnh tay, hai chân cùng với sáu cái xúc tu đập mạnh xuống đất, lao thẳng tới vết nứt trước mặt.
Đã có kinh nghiệm một lần nên rõ ràng đã thành thạo hơn rất nhiều, lần này, khi Lý Hỏa Vượng đến Đại Tề thông qua khe nứt, thậm chí hắn còn không phá vỡ đạo bào của mình.
Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng chưa kịp vui mừng thì cảnh tượng kinh ngạc trước mắt khiến đồng tử của hắn co rút lại, một đám mây đen khổng lồ ở phía xa đè về phía hắn như một ngọn núi.
"Đó là…"
Lý Hỏa Vượng hơi nheo mắt lại, lập tức nhìn ra những thứ đó rốt cuộc là gì.
"Đó là châu chấu!"
Ngay sau đó, ánh sáng mặt trời bị chặn lại bởi châu chấu áp đảo bao phủ bầu trời như một đại dương đen lộn ngược.
Lý Hỏa Vượng quyết định dứt khoát, đút thanh Tủy Cốt kiếm lại, trực tiếp lấy ra thanh Tử Tuệ kiếm, cảm giác ngột ngạt ngập trời lập tức bao trùm lấy hắn, khiến đám châu chấu đang cắn xé đạo bào và tóc của hắn cũng phải giật mình.
Tiếng vỗ cánh của côn trùng vang lên trong nửa giờ, và khi mặt trời trên đầu hắn lại xuất hiện lần nữa, cây cối và hoa lá xung quanh Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn trơ trụi.
"Lý huynh, đây là thiên tai."
Sắc mặt của Gia Cát Uyên trở nên có chút khó coi.
"Đây cũng là thiên tai? Gia Cát huynh, đây rõ ràng chỉ là châu chấu thôi mà."
"Đối với bách tính trong thiên hạ, thứ quan trọng nhất là lương thực, trước giờ họ không bao giờ quan tâm thiên đạo thiếu đi đường nào, dù sao tạm thời thiếu đi thiên đạo thì vẫn có thể sống sót, nhưng không có thức ăn thì sẽ chết đói, trong mắt họ, nạn châu chấu hoành hành đáng sợ hơn nhiều so với những loại thiên tai khác."
"Điều đáng sợ hơn là trận dịch châu chấu này sẽ kéo theo hạn hán, tai họa binh đao, dịch bệnh, sợ rằng toàn bộ Đại Tề sắp phải trăm lọ lầm than rồi."