"Không cần, làm hết sức mình và nghe theo mệnh trời thôi, tiểu sinh đã chết, cũng đã làm tất cả những gì có thể làm, phần còn lại đành dựa vào những người còn lại của Đại Tề thôi."
"Vậy cũng được, vậy chúng ta về Đại Lương trước đi."
Lý Hỏa Vượng vươn tay rút ra thanh Tủy Cốt kiếm trên lưng.
Vừa định vung lên, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhớ tới lời Dịch Đông Lai vừa nói.
"Nghe nói long mạch ở Đại Tề bị đứt đoạn, sẽ không ảnh hưởng đến Đại Lương chứ?"
"Không đâu, ngược lại còn là chuyện tốt cho Đại Lương nữa."
Nghe xong lời này, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói với Lý Tuế bên cạnh.
"Vào đây."
----
"Ta tỉnh rồi sao?"
Lý Hỏa Vượng đang trong bóng tối đột nhiên mở mắt, lo lắng nhìn xung quanh và khi phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng ở Thượng Kinh chứ không nằm trên giường bệnh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Hỏa Vượng chật vật ngồi dậy, lắc lắc cái đầu có phần choáng váng, thế giới trước mắt bỗng nhiên rung lắc dữ dội.
Kể từ khi hắn từ Đại Tề trở về Đại Lương vào ngày hôm đó và thấy mình đang nằm trong một kho chứa củi ngột ngạt, Lý Hỏa Vượng đã đi liên tục không ngừng nghỉ để đến Giám Thiên Ti và báo cáo về việc Nhân vương tư thông với pháp giáo. Phản ứng của Giám Thiên Ti cũng nằm trong suy đoán của hắn, khi Lý Hỏa Vượng tìm hiểu được từ Nam Cung rằng công việc của Nhân vương đã có người tiếp nhận, hắn mới biết công việc của Cơ Lâm đã hoàn thành, và tiếp theo hắn chỉ cần chờ đợi là được.
Mà tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lý Hỏa Vượng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, phục hồi năng lượng đã bị tổn hại và giảm những cơn đầu mãi không có dấu hiệu thuyên giảm. Xem ra, việc ép buộc tu chân của Gia Cát Uyên trước đây không chỉ ảnh hưởng đến thể xác của bản thân, mà còn ảnh hưởng đến tinh thần ý chí của hắn.
Cảm giác này vô cùng khó chịu, quan trọng hơn là sẽ khiến cho tiên thiên nhất khí trong cơ thể mất kiểm soát và buộc phải trở lại nhà tù Bạch tháp, hắn không thích như vậy. Lý Hỏa Vượng tắm rửa qua loa, bước đến bàn, huýt sáo với lấy mấy cái bánh màn thầu còn chưa phồng lên.
Những bánh màn thầu này đương nhiên là kiệt tác của Lý Tuế, tuy rằng bánh chưa lên men không thể nấu ra được màn thầu, chỉ có thể tạo ra sợi mì viên khô cứng, nhưng so với lần trước đã tốt hơn rất nhiều rồi, ít nhất dưới đáy nồi cũng không bị cháy đen.
Cách một sàn nhà, nghe thấy Lý Tuế ở dưới lầu đang liên tục luyện tập niệm chú, Lý Hỏa Vượng đi tới trước bàn, ngồi xuống, thưởng thức điểm tâm sáng này. Sau khi nhai kỹ nuốt chậm bữa ăn, Lý Hỏa Vượng hỏi Gia Cát Uyên ở phía xa.
"Gia Cát huynh, trong lòng ta có một cảm giác thế này, có thể giúp ta giải đáp không."
"Cứ nói đi, không thành vấn đề."
Lúc này, Gia Cát Uyên lại một lần nữa chuyển sang trạng thái bình tĩnh như trước, như thể Gia Cát Uyên ở Đại Tề trước đây không phải là hắn vậy.
Sau khi Lý Hỏa Vượng nghiền ngẫm lời nói trong miệng vài lần, vẻ mặt hắn nghiêm túc lại, hỏi.
"Gia Cát huynh, dưới sự bao vây và ngăn cản của Giám Thiên Ti, vậy mà Đầu Tử vẫn phái người đến can thiệp vào cuộc tranh giành ngai vàng, có phải hắn ta có kế hoạch nào khác đối với long mạch không?"
Sau khi biết được tầm quan trọng của long mạch, cộng với lời nhắc nhở của bác sĩ, Lý Hỏa Vượng không thể không suy nghĩ đến chuyện này.
Mặc dù Lý Hỏa Vượng rất bài xích Dịch Đông Lai, nhưng phải nói rằng những gì hắn ta nói trước đây thực sự rất có lý, nếu hắn muốn đối phó với Đầu Tử, vậy thì không thể để Cơ Lâm lên ngôi như hắn ta mong muốn được.
Gia Cát Uyên không trả lời ngay vấn đề của Lý Hỏa Vượng, hắn nắm chặt chiếc quạt phiến đưa nhẹ vào lòng bàn tay, sau đó chậm rãi nói:
"Mặc dù đúng là như vậy, nhưng Lý huynh, những chuyện ngươi có thể nghĩ tới, quan gia và Giám Thiên Ti sao có thể không nghĩ tới được chứ."
"Lý huynh, ngươi cần phải biết một điều, tuy rằng long mạch có tầm quan trọng lớn, nhưng không có nghĩa là long mạch quá yếu đến mức phải có người khác bảo vệ, long mạch được đặt trong hoàng miếu, không phải để bảo vệ nó mà ngược lại là để long mạch bảo vệ hoàng cung, nói cách khác, hoàng đế là chân long thiên tử, câu nói này không phải câu nói may mắn, trong hoàng cung, Đầu Tử không đấu lại được."
"Long mạch lợi hại đến nỗi ngay cả Đầu Tử cũng không thể đánh bại sao."
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng biết rằng hóa ra long mạch thực sự có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Nghĩ kỹ lại cũng đúng, nếu nói long mạch là điểm neo của một thời kỳ lịch sử, thì điểm neo này cũng không thể quá mong manh được.
"Gia Cát huynh, theo như lời ngươi nói thì long mạch uy lực như vậy, tại sao trước đây long mạch của Đại Tề lại bị đứt?"
Câu hỏi của Lý Hỏa Vượng khiến sắc mặt Gia Cát Uyên xấu đi mấy phần, đợi một lúc sau hắn mới chậm rãi lắc đầu.
"Tiểu sinh không biết."
"Không biết."
"Tiểu sinh đã chết một thời gian rồi, trước khi chết, Đại Tề vẫn ở bên cạnh Đại Lương, trước đây hoàn toàn không có tin tức gì liên quan đến long mạch, về phần sau khi chết Đại Tề lại xảy ra thêm chuyện gì thì chỉ có thể nói, có quá nhiều khả năng."
Căn phòng rơi vào im lặng, hai người không nói gì, chỉ đứng yên đó.