Lý Hỏa Vượng lắc đầu, đưa cái bát cho Bạch Linh Miểu, sau đó đứng dậy đi khập khiễng đến chỗ tên ngốc, vỗ lên cái đầu trọc của hắn:
"Đi thôi, đừng ăn nữa, chúng ta đi rừng cây xả nước."
"Ồ…"
Trong khu rừng nhỏ, Lý Hỏa Vượng đứng song song với tên ngốc bón phân cho cây nhỏ trước mặt.
Hắn quay đầu lại sau đó liếc nhìn đống lửa phía sau, Lý Hỏa Vượng thấp giọng phân phó gì đó với hắn.
Khi màn đêm buông xuống, chùa Chính Đức cũng bắt đầu đóng cửa.
Toàn bộ hòa thượng bắt đầu lục tục lên các lớp học buổi tối, khắp nơi trong chùa đều là tiếng tụng kinh trầm bổng.
Phía trước Kiên Độn dùng tay phải lần tràng hạt, tay trái nắm chặt phía sau không nhanh không chậm đi trong chùa Chính Đức.
Chẳng mấy chốc hắn đã đến điện Ngũ Phật, nhìn thấy trụ trì đang tập trung xâu phật châu ở trong điện.
"Trụ trì, ta vừa đi kiểm tra thì phát hiện Huyền Dương thí chủ đã đi rồi.”
Trụ trì Tâm Tuệ ngồi xếp bằng trên tấm đệm hương bồ, giơ phật châu trong nước lên và treo nó lên không trung để kiểm tra.
Một lúc sau, ông ta đặt phật châu trong nước xuống đất, sau đó bế một đứa trẻ sơ sinh ở trong chiếc nôi bên cạnh lên.
Đứa bé dường như vừa được sinh ra, ngay cả dây rốn cũng không cắt ra, đứa bẻ vô cùng nhỏ, khi nó cảm giác có người bế mình, nó lập tức vươn bàn tay nhỏ bé màu đỏ của mình ra bắt đầu khóc.
“Hầy, thật đáng thương, nếu không phải chúng ta phát hiện sớm thì ngươi đã bị cha ngươi dìm chết rồi.”
Ông ta ôm đứa bé gái dịu dàng dỗ dành.
“Trụ trì, Huyền Dương thí chủ đi rồi.”
"Lão nạp chưa bị lãng tai đâu, không cần phải lớn tiếng như vậy, coi chừng làm ồn đến đứa nhỏ, gõ mõ đi.”
"Cộc…cộc…cộc…cộc…”
Tiếng gõ mõ vang lên, toàn bộ điện Ngũ Phật trở nên trang nghiêm hơn.
Tâm Tuệ cẩn thận đặt đứa trẻ xuống đất, tay chân nhẹ nhàng dùng chuỗi tràng hạt vừa làm xong quấn quanh người nàng.
Sau đó, cùng với tiếng gõ mõ, Tâm Tuệ bắt đầu nhỏ giọng niệm, ông ta không niệm kinh Phật mà là một cái gì khác.
"Mặt trăng giấu thỏ ngọc~ Mặt trời giấu ô ai~ tự thân Quy Xà~ chằng chịt lẫn nhau~”
Theo từng tiếng niệm chú vang lên, chuỗi tràng hạt trên người đứa bé bắt đầu thắt lại, làm rách quần áo và siết vào làn da mịn màng của đứa bé như thể chúng vẫn còn sống.
Cảm nhận được cơn đau, đứa bé vùng vẫy theo bản năng và bắt đầu khóc lên, nhưng âm thanh cũng không thể áp chế được tiếng gõ mõ.
"Chằng chịt lẫn nhau, mạng sống kiên cường, nhưng có thể trồng sen vàng trong đống lửa~"
Chuỗi tràng hạt bị máu nhuộm đỏ đã hoàn toàn siết vào máu thịt, nếu là đứa trẻ bình thường thì đã sớm chết tại chỗ rồi nhưng bây giờ nàng vẫn đang có sức để khóc.
Hai tay Tâm Tuệ bấm vào dấu ấn hoa sen, dùng sức chỉ tay vào đứa trẻ máu thịt lẫn lộn.
Tiếng khóc dần dần biến thành tiếng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, lớn đến mức ngay cả năm vị Phật khổng lồ trong đại điện cũng nhếch khóe miệng lên.
"Gom đám ngũ hành điên đảo~, công hoàn tùy tác Phật cùng Tiên~"
Tiếng gõ mõ dần yếu đi, trụ trì đau lòng dùng hai tay ôm đầu đứa bé rồi nhẹ nhàng giật một cái giống như nhổ củ cải, từ phía sau cổ ông ta rút lục phủ ngũ tạng được quấn quanh bởi chuỗi tràng hạt ra.
Ánh mắt Kiên Độn sắc bén vội đi nhanh mấy bước, nâng chiếc bình hoa đã chuẩn bị sẵn bên cạnh đưa cho Tâm Tuệ.
Tâm Tuệ trồng đứa bé gái không ngừng cười trong tay vào bình hoa chứa đầy nước màu đỏ giống như trồng rau, một cô gái bình hoa mới đã được tạo ra.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Tâm Tuệ đang ngồi xếp bằng lại nhặt một sợi dây lên bắt đầu xâu tràng hạt.
Có mười mấy bé gái yên tĩnh nằm xếp hàng trước mặt ông ta.
"Nếu đã đi rồi, vậy ngươi đuổi theo đi."
"Vâng, đệ tử tuân mệnh."
"Cẩn thận một chút, mặc dù tiểu tử đó không biết cái gì cả, nhưng không thể coi thường khả năng tiềm tàng của hắn."
"Không nói đến cái khác, vận khí của tên trộm Đan Dương Tử này đúng là không tệ, cũng không biết hắn tìm được người có tố chất hiếm có như vậy ở đâu nữa.”
…
Đêm đến, trong một bụi cây rậm rạp, Lý Hỏa Vượng quấn người trong một chiếc chăn bông, canh gác trong im lặng.
Những đêm không có lửa trại rất lạnh, dù sao hiện tại cũng mới là tháng Ba.
Nhưng lúc này, hắn không dám châm lửa, sợ rằng trong đêm tối lửa cháy sẽ khiến hòa thượng đuổi giết hắn.
Tận dụng ánh trăng mờ ảo trên bầu trời, Lý Hỏa Vượng thò tay ra, lấy theo một chiếc linh đạc ra khỏi l*иg ngực.
Viên đan dược mạnh mẽ mà Đan Dương Tử đưa cho hắn khi đó đã ăn gần hết, đây là thứ duy nhất mà hắn có được lúc này.
Nhưng nghĩ đến cái dáng vẻ mà viện trưởng cầm nó dễ dàng trong tay, Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy rất rõ ràng là không cam tâm.
Đối phương thì muốn đối phó với mình, nhưng mình thì lại chỉ có thể chạy trốn, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
“Trong thế giới hỗn loạn và quái dị này, mọi thứ đều là thực lực vì tôn, nếu muốn có chỗ đứng ở đây, ta nhất định phải đủ mạnh mẽ!”