Nhìn Hoàng Thái Hậu với khóe miệng bị chảy máu, ánh mắt dần dần tối sầm lại, Lý Hỏa Vượng không chút ngập ngừng lao về phía cửa.
"Đi thôi! Đi giết trưởng công chúa!"
Các xúc tu của Lý Tuế chui ra từ chỗ cánh tay bị gãy của Lý Hỏa Vượng, chúng kéo ra thật dài, quấn lấy cánh tay gãy bị bay ra của Lý Hỏa Vượng, rồi nối nó trở lại cơ thể của Lý Hỏa Vượng, mép của cánh tay gãy nhanh chóng nối liền với sợi xúc tu mảnh.
"Cha, tay của ngươi."
Đến khi Lý Hỏa Vượng lần nữa xông tới trước cửa của trưởng công chúa, hắn chỉ thấy những người khác ở lại chặn đường, còn ở ngọc đình phía xa, rất nhiều thị vệ và thái giám vây quanh trưởng công chúa cùng chạy ra ngoài.
Đây là điều mà Lý Hỏa Vượng không thể ngờ được, đối phương hoàn toàn không hề ham chiến, vừa nhìn thấy thích khách đã lập tức bỏ chạy.
"Cút ngay!"
Khi Lý Hỏa Vượng nhấc theo Tủy Cốt kiếm quét về phía đám người ở phía trước, thì phía sau hắn, Lý Tuế cũng dùng Đồng Tiền kiếm và làm một động tác tương tự.
Để bảo vệ trưởng công chúa, những thái giám hộ vệ này không màng sống chết lao về phía Lý Hỏa Vượng, nhưng tất nhên không thể ngăn cản được chỉ trong giây lát.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng giết một loạt người, càng ngày càng đến gần trưởng công chúa, tiếng chuông chùa lanh lảnh "keng keng keng" vang lên, một Hồ Cơ nhỏ nhắn đeo mạng che mặt trong suốt yêu kiều thể hiện những màn múa của mình, thướt tha đi về phía hắn.
Cùng với tư thế nhảy múa, từ những chiếc chuông trên cổ tay và cổ chân của nàng ta liên tục phát ra tiếng nhạc vừa trong trẻo vừa mê ly. Những sợi tơ vàng mọc ra từ lông tóc nàng ta, cả người nàng được bao phủ bởi những sợi vàng, đung đưa theo điệu nhạc.
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng sững lại một lúc, khi hắn nhìn sang Hồ Cơ một lần nữa, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một sự kích động mạnh mẽ không thể giải thích được, tất cả tình cảm của hắn đối với Bạch Linh Miểu và Dương Na lúc này đã chuyển hết sang nàng ta.
Hồ Cơ đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, dùng tư thế cực kỳ quyến rũ của mình dán sát vào người Lý Hỏa Vượng mà nhảy nhót, những sợi chỉ vàng trên người nàng nương theo điệu nhảy cũng lắc lư và cắm vào cơ thể của Lý Hỏa Vượng.
Mặc dù toàn thân thủng trăm ngàn lỗ, nhưng Lý Hỏa Vượng không những không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn cảm nhận được một kɧoáı ©ảʍ nào đó, như thể những sợi tơ vàng đó là bàn tay nhỏ bé của Bạch Linh Miểu và Dương Na đang vuốt ve toàn thân hắn.
Hồ Cơ đột nhiên kéo mặt nạ lên, hôn lên Lý Hỏa Vượng.
Mỗi một lần vặn vẹo và khẽ gãy đều khiến Lý Hỏa Vượng đang cố vùng vẫy càng lún sâu hơn, hoàn toàn không chú ý đến viên thuốc nơi đáy lưỡi.
Tuy nhiên, ngay sau đó, những xúc tu cùng với xước măng rô chen chúc nhau chui ra khỏi miệng Lý Hỏa Vượng, nằm thẳng trên mặt nàng, xé nát toàn bộ khuôn mặt đang sống sờ sờ của Hồ Cơ.
Khi Hồ Cơ ôm lấy khuôn mặt kêu lên thảm thiết, các xúc tu kéo da mặt lại chui trở lại vào cổ họng Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng lúc này đã tỉnh táo trở lại, lấy ra một con dao găm và trực tiếp đâm thật mạnh vào đùi mình.
Cơn đau dữ dội ngay lập tức làm cho Lý Hỏa Vượng cảm thấy có sức sống hơn rất nhiều, hắn một đao chém vào Hồ Cơ rồi không ngừng nghỉ đuổi theo hướng trưởng công chúa đang bỏ chạy.
"Đây là trò quái quỷ gì vậy! Ta chưa thấy qua bao giờ!"
Lý Hỏa Vượng tập trung hết tinh thần, không dám bất cẩn thêm nữa.
Xem ra bên cạnh trưởng công chúa có không ít những người có năng lực, nếu như vừa rồi không có Lý Tuế giúp đỡ, e rằng thật sự đã để nàng ta chạy trốn rồi!
Thấy lại có hai tên thái giám khác mỗi tên cầm theo một Huyết Tích Tử đang chặn đường mình, Lý Hỏa Vượng không có ý định lãng phí thêm thời gian cho những tên hoạn quan này nữa.
"Lý Tuế! Sườn!"
Lý Hỏa Vượng hét lên một tiếng ra hiệu, Lý Tuế trong cơ thể của hắn dứt khoát dùng xúc tu bẻ gãy hai xương sườn dưới cùng của hắn và đưa ra ngoài qua lỗ rốn của hắn.
Khi xương sườn bắt chéo và đâm vào bụng của Lý Hỏa Vượng, tên thái giám cầm theo Huyết Tích Tử lập tức hét lên rồi ngã xuống đất.
Bốn cái xúc tu màu đen chui ra khỏi người Lý Hỏa Vượn và bắn mạnh về phía mặt đất, Lý Hỏa Vượng tung người nhảy lên, trực tiếp nhảy lên mái nhà, giẫm lên mái ngói và đuổi theo phía trưởng công chúa.
Những tốp người tiếp theo đều bị Lý Hỏa Vượng dùng sự đau đớn kéo lê tại chỗ, khoảng cách giữa hắn với trưởng công chúa xinh đẹp kia đã được thu lại rất gần rồi.
Khi khoảng cách đã đủ gần, Lý Hỏa Vượng lại lấy cái xương sườn đã bị mài mòn trong cơ thể ra.
"Vẫn chưa đủ đau! Lý Tuế! Da!"
Những xúc tu đang lắc lư bên ngoài cơ thể Lý Hỏa Vượng ngay lập tức dính chặt vào cơ thể Lý Hỏa Vượng, dùng giác mυ"ŧ móc vào và kéo dọc theo mép của vết sẹo.
Khi Lý Hỏa Vượng lần nữa đâm thật mạnh xương sườn vào trong cơ thể của mình, Lý Tuế cũng kéo rách những vết sẹo khắp người hắn giống như đánh vảy cá.
"Ahh..ahh!"
Nỗi đau đớn kịch liệt gần như choáng váng khiến Lý Hỏa Vượng như phát điên, nhưng cái giá như vậy hoàn toàn xứng đáng, toàn bộ hàng người của trưởng công chúa ngã nhào trên mặt đất, ai nấy đều hét lên thảm thiết, hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.