Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 810: Thử Nghiệm




"Nếu cha đau thì lần sau chúng ta không làm vậy nữa."

"Haha…nhưng có một vài chuyện, dù đau thế nào cũng phải gắng gượng hoàn thành, ngươi giúp ta xoa nó đi, nếu ngươi chạm vào, ta sẽ không đau nữa."

Nghe vậy, Lý Tuế nhẹ nhàng vặn vẹo những xúc tu đầy chất nhầy của mình đang quấn trên người Lý Hỏa Vượng, cảm thấy những sợi xúc này vẫn chưa đủ, nó lại quấn hết sợi này đến sợi khác.

Cuối cùng, cơ thể của Lý Tuế hoàn toàn bị tách ra, treo trên người Lý Hỏa Vượng giống như những mảnh quần áo.

"Cha, như vậy toàn thân của cha sẽ không đau đúng không?"

"Không đau nữa, không đau nữa."

Lý Hỏa Vượng nhẹ giọng dỗ dành Lý Tuế, trong lòng cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn kéo một mảnh vải đỏ từ trên đạo bào của mình, che đi đôi mắt không mí của hắn.

Trong trạng thái mê man, Lý Hỏa Vượng ngủ thϊếp đi, hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện cơ thể của mình đang ôm thùng nước đi xuống cầu thang.

"Lý Tuế?"

"Cha, có phải ta đã đánh thức cha dậy rồi không? Thùng nước không cần dùng nữa, ta đang định đặt thùng nước lại chỗ cũ."

"Không sao đâu, hôm nay vốn dĩ ta cũng phải dậy sớm chuẩn bị trước."

Sau khi Lý Hỏa Vượng duỗi tay ra giúp xúc tu đặt chậu nước về vị trí ban đầu, hắn đến chỗ cái giếng trong sân rồi bắt đầu tắm rửa theo thói quen.

Nhưng sau khi thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong giếng, Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại, bây giờ mình vẫn cần rửa mặt sao?

Lý Hỏa Vượng lặng lẽ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, nhìn những xúc tu đang chui ra chui vào trong cơ thể mình, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

"Lý Tuế, hiện tại ngươi vẫn có thể chui vào trong cơ thể của ta sao?"

"Cha, không phải cha nói sẽ không cho ta chui vào trong cơ thể sao? Nếu như vậy thì ta sẽ ăn mất ngươi."

Không phải kiểu vào rồi thì không ra nữa, chỉ cần duy trì trong thời gian ngắn là đủ rồi, nếu La giáo còn có thể sử dụng Nguyên Anh để nâng cao sức mạnh của mình, tại sao ta lại không thể.

Đối mặt với kẻ địch với thực lực không rõ ràng, có chuẩn bị bao nhiêu dự phòng cũng không đủ, hơn nữa lúc đầu Lý Tuế hợp tác với hắn cũng đã ăn ý rồi, vả lại thêm một người trong cơ thể cũng có thể tăng thêm sức mạnh.

Ồ, ta thử xem.

Khi Lý Hỏa Vượng mở miệng, xúc tu của Lý Tuế không ngừng chui sâu vào, hơn nữa một số tay chân mảnh mai của Màn Thầu cũng có thể chui vào theo.

Càng lúc càng nhiều xúc tu chui vào hơn, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cơ thể mình như bị xé nát, hắn có thể cảm nhận được những xúc tu đung đưa gần cơ quan nội tạng trong lớp máu thịt của mình, cảm giác này rất kỳ lạ.

Về phần đau đớn, Lý Hỏa Vượng vẫn có thể chấp nhận được, bởi vì hắn bị đau khắp người, chỉ là bây giờ hắn không thể phân biệt được rốt cuộc là đau bên ngoài hay đau bên trong nữa.

Sau khi kết thúc, Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống chính mình trong nước giếng, vốn dĩ hắn đã bị lột da, bây giờ có sự gia nhập của Lý Tuế trông càng đáng sợ hơn.

Hắn của hiện tại giống như một tên mập gắng gượng mặc một bộ quần áo không thuộc về mình, nhưng hiện tại hắn là quần áo, còn Lý Tuế mới là cơ thể mập mạp.

Hơn nữa, tất cả các mạch máu trên cơ thể bị lộ ra ngoài không khí của hắn giờ đây đã bị chiếm bởi những dải xúc tu màu đen, và trên cái xác đẫm máu với đầu gối sưng phồng và máu thịt lẫn lộn có một tấm lưới lớn màu đen treo trên cơ thể, dù biết rằng thứ ở trước mặt này chính là bản thân, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt.

Lý Hỏa Vượng cố gắng đi vài bước, mở miệng nói với Lý Tuế:

"Không cần phải chất tất cả các xúc tu vào trong đó, kéo một số xúc tu dài ra đi."

Những xúc tu màu đen như măng mọc lên sau một trận mưa, lần lượt xuyên thủng lớp vảy máu vừa đông lại của Lý Hỏa Vượng, vặn vẹo lung tung khắp xung quanh.

Tuy rằng thân thể vẫn lớn hơn trước một chút, nhưng ít nhất cũng chưa đến mức sưng phù, đi lại hoạt động cũng không bị ảnh hưởng.

Lý Hỏa Vượng tay cầm thanh Tử Tuệ Kiếm nhanh chóng vung vẩy trên không, còn các xúc tu của Lý Tuế quấn quanh thanh Tiền Đồng kiếm, cầm lá bùa đứng bên cạnh để trợ giúp.

Dù sao hai người cũng sống chung với nhau lâu như vậy, bây giờ quay trở lại cũng chưa quên, Lý Hỏa Vượng thấy mình thật sự có thể làm được chuyện này.

Bằng cách này, không chỉ có thêm một người bên cạnh, mà sức mạnh của hắn cũng tăng thêm một chút, hơn nữa còn có thể che giấu thân phận của mình, chưa kể đến việc người khác không thể nhận ra bộ dạng này là Lý Hỏa Vượng, cho dù chính hắn cũng không đoán được dáng vẻ này lại chính là Lý Hỏa Vượng.

"Cha, nhưng như vậy thì chúng ta không thể mặc bộ đạo bào màu đỏ của cha nữa."

"Không mặc được thì không mặc được, lát nữa chúng ta ra ngoài là đi giết người, ăn mặc trang phục nổi bật như vậy là sợ người khác không biết chúng ta là ai sao?"

Lý Hỏa Vượng tìm thấy một vỏ chăn màu xám, sau khi hắn kéo mạnh vài lần, một chiếc áo choàng lớn rách nát phủ lên cơ thể của Lý Hỏa Vượng.