Trong đại diện tối tăm, thị giác nhạy cảm của Lý Hỏa vượng thấy khuôn mặt Cơ Lâm hoàn toàn khác với trước đây.
Lúc đầu hắn gặp Cơ Lâm trong tết Thượng tỵ, Cơ Lâm tự tin, đơn thuần, có gì nói nấy, hoàn toàn là một thiếu niên mạnh mẽ đầy sức sống.
Nhưng Cơ Lâm hiện giờ lại khác hoàn toàn, hắn lúc này có cơ thể gầy yếu, như một con rắn độc mai phục trong bóng tối, ngũ quan u tối, ánh mắt âm độc, không hề che giấu ác ý với xung quanh.
Lý Hỏa vượng thực sự rất khó tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn mình rời đi, rốt cuộc Cơ Lâm đã xảy ra chuyện gì.
Nhung khỉ Lý Hỏa vượng thấy ngũ quan bên mặt trái của Cơ Lâm chậm rãi rơi xuống, nhung lại nhanh chóng được hắn đẩy về chỗ cũ, dường như Lý Hỏa vượng đã hiểu ra điều gì.
Lý Hỏa vượng suy nghĩ kỹ một lúc, hành lễ vói hoàng đế Đại Lương trên ngai vàng: “Điện hạ, có phải ngươi đã dùng Linh Nghiệt không?”
Ban đầu chính Lý Hỏa vượng bắt ra được Lỉnh Nghiệt truy điệu tiên hoàng, đương nhiên hắn biết ác ý thuần túy trên thứ đó có ảnh hưởng thế nào đến cơ thể người phàm.
Đặc biệt là Lý Hỏa vượng thấy khuôn mặt của Cơ Lâm cũng giống như lúc nhũng thứ khác bị Lỉnh Nghiệt ghé thân, chất lỏng sền sệt hơi trượt xuống.
Cơ Lâm không trả lòi cũng không phủ nhận, cơ thể khẽ vươn lên ngai vàng sau lung.
“Sao thế? Quả nhân làm việc thế nào cũng phải báo cho Nhĩ Cửu một tiếng sao?” Nghe thấy lời của đối phương, Lý Hỏa vượng lập tức phủ nhận suy đoán trước đó. Sự thay đổi này chắc chắn không đơn giản là Linh Nghiệt đầy ác ý đó, có lẽ còn có sát khí của nhà binh, thậm chí còn có thứ khác mà mình không biết. Dưới sự ảnh hưởng của nhũng thứ này, Cơ Lâm mới biến thành như vậy.
“Bệ hạ, Linh Nghiệt không may mắn, tiếp xúc nhiều e là lúc nào trong lòng cũng sinh ác niệm, sau này thực sự sẽ phải làm việc dưới tay hắn, Lý Hỏa vượng Cảm thấy phải nhắc nhở ngươi.”
“Ác? Ác là gì? Ai quy định, ác là thế nào? Mà thiện là thế nào?”
Cơ Lâm đúng bật lên từ ngai vàng, giơ tay phải vung tay áo.
“Quả nhân là hoàng đế, trước nay quả nhân không cần tuân theo quy định của người nào hết, quả nhân là người ra quy định! Ta nói ác là thế nào thì ác là thế đó! Thiện là gì thì đó chính là thiện!”
Lý Hỏa vượng nhìn hoàng đế Đại Lương trước mặt, bây giờ ký ức, Cơ Lâm vẫn như trước đây, tính cách thì hoàn toàn thay đổi như người khác, giống như Bạch Linh Miểu và Nhị Thần ban đầu.
Nhung không thể không nói, so vói trước đây, hiện giò Cơ lâm giống một vị hoàng đế hơn, cho dù là bạo quân từ đầu đến đuôi.
Cơ Lâm lại ngồi xuống, cất giọng mệt mỏi nói:
“Có phải cảm thấy quả nhân thay đổi rồi không? Quả nhân cũng không muốn, nhung chẳng còn cách nào! Nếu quả nhân vẫn là Cơ Lâm ban đầu, thì quả nhân đã chết từ lâu rồi.”
Nhìn Cơ Lâm xa lạ, trong lòng Lý Hỏa vượng không khỏi cảm thấy bây giò hắn thật đáng thương, dù sao với độ tuổi của hắn, ở kiếp sau, hắn vẫn là học sinh cấp ba.
Suy nghĩ này vừa hiện lên rồi vụt tắt, Lý Hỏa vượng cảm thấy mình không có tư cách đồng cảm với hắn, hiện giờ hoàn cảnh của mình chẳng tốt đẹp gì, vẫn nên tự lo cho mình trước rồi tính.
“Bệ hạ, tại ta không giỏi việc gì khác, sau này chuyện giết người, cứ tìm ta là được, Nhĩ Cửu nguyện quét sạch mọi trở ngại để bệ hạ lên ngôi.”
Nghe thấy lời của Lý Hỏa vượng, Cơ Lâm lập tức vui vẻ vỗ tay liên tiếp:
“Tốt! Hahaha! Nhĩ Cửu chân thành thẳng thắn! sảng khoái hơn nhũng kẻ ra vẻ trưởng giả nhiều! Nào! Ban chức quan!”
Hắn vừa dút lời, một lão thái giám có hai vết hằn sâu ở cánh mũi bung lụa vàng bụi bặm từ trong bóng tối đi ra, dùng chất giọng the thê hô lớn trầm bồng:
“Bệ hạ khẩu dụ, ban, Nhĩ Cửu làm Tả hữu Kim ngộ vệ Kỵ Tào tham quân.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Thấy Lý Hỏa vượng hành lễ với mình, Cơ Lâm chậm rãi nói thâm ý sâu xa:
“Nhĩ Cửu, ngươi đến quả nhân rất vui. Ngươi yên tâm, con mèo giả mà ngươi giúp ta, ta vẫn để đó. Dù sao đồ trong cung đều là đồ thật, đồ giả thì biến thành đồ quý giá, người nói phải không.”
Lý Hỏa vượng nghe thấy lời này, khẽ gật đầu:
“Đúng là như vậy.”
Nếu đã xong việc, Lý Hỏa vượng cũng nên xuất cung.
Nhung vừa xuất cung, khi đi xuống cầu thang đá cẩm thạch trắng chưa được mấy bước, phía sau vang lên tiếng gọi:
“Xin Nhĩ tam quân dùng bước!”
Lý Hỏa vượng vừa quay đầu thì thấy một người trung niên râu đen chạy về phía mình, nhìn mũ quan lắc lư trái phải trên đầu của ông ta, có lẽ người này cũng là vị quan không lớn không nhỏ.
“Chúc mùng Nhĩ tam quân, chúc mùng Nhĩ tam quân, tuy chức Kỵ Tào tham quân chỉ là bát phẩm, nhưng tả hữu kim ngô vệ là Thập Nhị vệ cấm quân.”
“Hơn nữa ta chưa tùng thấy bệ hạ coi trọng người ngoài như vậy, Nhĩ tam quân chẳng mấy mà thăng quan tiến chức vùn vụt.”
Lý Hỏa vượng nhìn người đàn ông thấp hơn mình một đoạn luyên thuyên nói một hồi, cho đến lúc hắn dừng lại, Lý Hỏa vượng mới nghi hoặc hỏi:
“Ngươi là ai?”
“Hạ quan là Đồng Trọng Thọ, ha ha, chức quan không đáng nhắc đến trước mặt Nhĩ tam quân, không nổi bật, hạ quan bất tài, sư phụ là người Tung Hoành gia.”
“Tung Hoành gia.”
Lý Hỏa vượng bất giác nhìn Kim Sơn Hoa chỉ còn lại nửa tấm thân bên cạnh, đây là Tung Hoành gia đầu tiên mà hắn gặp được ở thế giói này, không ngờ còn có thể gặp được người thứ hai.