"Tĩnh tâm?"
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc.
"A di đà phật, thí chủ, tâm của ngươi rất không yên, tâm của ngươi bị bệnh."
Phương trượng còn chưa nói hết, Lý Hỏa Vượng đã dùng ngữ khí nghiêm khắc nhanh chóng phản bác.
"Ta không có bệnh! ”
Lời này vừa ra khỏi miệng, ngay cả Lý Hỏa Vượng đều bị âm lượng của mình hoảng sợ.
Nhìn năm vị lão hòa thượng trước mặt ý vị thâm trường nhìn mình, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nắm tay đang nắm chặt bắt đầu run rẩy.
"Xin hỏi phương trượng, ta phải làm thế nào mới có thể tĩnh tâm?"
Một quyển kinh thư có bìa màu vàng được đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Cầm quyển Ngũ Uẩn Giai Không Kinh này về, sáng chiều tối một ngày tụng ba hồi."
Lý Hỏa Vượng nhận lấy, mở kinh thư ra, bên trong tất cả đều là kinh văn phật môn khó hiểu, hắn đọc mà như lọt vào trong mây mù, hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa.
"Chỉ cần đọc là được sao? Không có công pháp gì? Cũng không cần ăn cái gì?"
Trình tự đơn giản này thấp hơn phỏng đoán của Lý Hỏa Vượng rất nhiều.
Thấy Tâm Tuệ phương trượng lắc đầu, Lý Hỏa Vượng cầm kinh thư muốn đi ra ngoài. Ngay lúc sắp đi tới cửa, hắn bỗng xoay người lại, nhìn về phía các lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
"Tâm Tuệ phương trượng, Chính Đức Tự có công pháp tu hành không?"
"Tất nhiên là có, chỉ cần thí chủ nguyện cạo đầu xuất gia quy nhập bổn tự, Tàng Kinh Các tùy ý thí chủ lật xem."
Lý Hỏa Vượng xoay người rời đi, lời của đối phương rõ ràng mang ý từ chối.
"Huyền Dương thí chủ, trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại trong chùa đi, chạy tới chạy lui như vậy, ngươi phiền chúng ta cũng phiền."
Lúc này Lý Hỏa Vượng cũng không từ chối, nếu đã tin tưởng đối phương thì không nên cảnh giác chút việc này, nếu không sẽ tỏ rõ mình là con người hẹp hòi.
Một gian sương phòng độc lập trong Chính Đức Tự đã được sửa sang lại, Lý Hỏa Vượng ngồi bên trong, im lặng đọc kinh thư trong tay.
Vài ngày đầu, Lý Hỏa Vượng vẫn còn chút khẩn trương, nhưng phát hiện cả chùa nhưng phát hiện cả miếu căn bản không có bất luận kẻ nào để ý mình, cho dù mình có chạy đến chính điện náo nhiệt, xem hòa thượng đoán xăm cũng không ai phản ứng, hắn mới dần dần yên lòng.
Đêm khuya, dưới ngọn đèn dầu làm bạn, Lý Hỏa Vượng hai tay cầm quyển kinh thư đọc.
“Ngã sinh dĩ tẫn. Phạn hành dĩ lập...Sở tác dĩ bạn, bất thụ hậu hữu. Thuyết thử pháp thời. Ngũ bật sô đẳng. Vu chư phiền não. Tâm đắc giải thoát. Tín thụ phụng hành...”
Lúc vừa mới bắt đầu đọc Ngũ Uẩn Giai Không Kinh, Lý Hỏa Vượng vẫn chưa có bất kỳ cảm giác gì. Nhưng theo từng ngày trôi qua, hắn phát hiện chất lượng giấc ngủ của mình càng ngày càng tốt, lúc này mới biết thứ này thật sự hữu dụng.
Bình tĩnh đọc xong một lần, Lý Hỏa Vượng chậm rãi đóng sách lại, , thổi tắt đèn dầu chuẩn bị ngủ, trong lòng thì bắt đầu tính toán việc cần làm sau này.
"Chờ xử lý Đan Dương Tử xong liền đi tìm Hắc Thái Tuế, nếu như có thể ổn định lại bệnh tình của ta, như vậy ta có thể ở thế giới này an tâm sinh hoạt."
"Có điều Hắc Thái Tuế kia thoạt nhìn rất hung dữ, nếu như thật sự bắt được, ta nên trói buộc nó như thế nào, để mỗi tháng có thể cắt thịt ăn đây?"
"Đúng rồi, còn có thực lực, nhất định phải đạt được thực lực tự bảo vệ mình mới được, chỉ là chuyện này đồng dạng cũng khó làm."
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa có một cái bóng của đạo nhân chợt lóe qua, thân thể trong nháy mắt căng thẳng.
"Trong chùa có người giám thị ta?"
Lý Hỏa Vượng thả chậm bước chân, từ từ đi tới bên cửa rồi nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Khẽ khàng kéo ra một khe hở, tiểu viện ngoài cửa bị ánh trăng chiếu sáng không một người. Lý Hỏa Vượng cẩn thận thò đầu ra, phát hiện ở xa xa có một góc tăng bào màu vàng nhanh chóng lẩn vào hành lang tối tăm.
"Chùa này đang làm trò gì thế?"
Lý Hỏa Vượng suy tư một lát, sau đó chậm rãi theo sau.
Đi nhanh vài bước, nương theo ánh trăng Lý Hỏa Vượng thấy được cái đầu trọc đang đi phía trước. Nhìn từ sau không thấy được mặt, nhưng trên đầu người nọ không có đốm hương (những vết sẹo tròn trên đầu hòa thượng) nào, có thể thấy được địa vị của hắn ở Chính Đức Tự hẳn là không cao.
Cứ như vậy, trong ngôi chùa lặng ngắt như tờ, có hai người một đi phía trước, một theo từ phía xa.
Đi tới đi lui, bỗng nhiên thân thể của hòa thượng kia chợt lóe lên, người đã chui vào khe cửa khép hờ bên cạnh.
Lý Hỏa Vượng vừa định chui vào, nhưng suy nghĩ một chút, hắn xoay người đi tới một bên khác, dùng tay dính chút nước bọt rồi đâm thủng cửa sổ giấy.
So với Ngũ Phật Điện của phương trượng thì điện này không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhỏ hẹp, không nói bồ tát một tay niết chỉ một tay cầm bình được thờ phụng bên trong nhỏ hơn bên ngoài mấy lần.