Khi nàng nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang nhìn mình chằm chằm, một dòng nước mắt trong veo không ngừng chảy ra từ khóe mắt Nhị Thần.
Nàng ấy hét vào mặt Lý Hỏa Vượng bằng tất cả sức mạnh của mình:
"Hahaha! Lý sư huynh! Có lẽ bọn ta sắp chết thật rồi! Hahaha! Tiên gia cảm thấy thế giới phàm trần này đã trở thành thế giới của họ! Họ muốn sử dụng cơ thể của bọn ta để hạ phàm! Hahaha."
"Bọn ta không có gì khác để lại cho ngươi, chỉ có những thần thông thần đả kê đồng của Bạch Liên Giáo này! Sau khi bọn ta chết, có lẽ ngươi sẽ cần dùng tới nó! Hahaha!"
Trên khuôn mặt thú của Nhị Thần, nét vui vẻ và bi thương đan xen nhau một cách chớp nhoáng, trông đặc biệt đáng sợ, nhưng trong mắt Lý Hỏa Vượng, hắn chỉ nhìn thấy sự quan tâm của đối phương dành cho mình.
"Đừng nói những chuyện này nữa, thiên tai rồi sẽ qua đi! Các ngươi cũng sẽ không chết! Ngoan, yên tĩnh ngủ một giấc đi."
Lý Hỏa Vượng một lần nữa giơ khuôn mặt mình lên phủ lên mặt Nhị Thần.
"Lý huynh, như vậy cũng vô ích, ngươi mau đặt Thập Nhị Phẩm Công Đức Ngọc Liên lên đầu nàng ta, bắt nàng ta ngồi xếp bằng, hai tay cắm vào Liên Hoa Ấn!"
Nhìn theo hướng ngón tay của Gia Cát Uyên, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đóa Ngọc Liên Hoa đang phát ra ánh sáng dịu dàng.
"Lý huynh, nhanh lên! Nếu những tà ma kia thật sự chiếm thân thể hồng nhan tri kỷ của ngươi, nàng ấy sẽ vô dụng thật đấy!"
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng làm theo ngay lập tức, khi hắn đặt đóa Ngọc Liên lêи đỉиɦ đầu của Nhị Thần, tiếng cười từ miệng nàng ấy đột nhiên biến mất, mà tiếng khóc bị che lấp bởi tiếng cười đó lập tức bùng phát ra.
"Nàng khoan khóc đã! Mau nắm lấy Liên Hoa Ấn!"
Khi những chiếc móng sắc nhọn của Nhị Thần ghim thành hình hoa sen phóng đại, đóa bạch liên đó tỏa ra ánh sáng xung quanh và dần dần ngưng tụ lại, thông qua cái bệ của liên hoa tọa xâm nhập vào cơ thể Nhị Thần.
Khi ánh sáng dịu dàng gột rửa thân thể của Nhị Thần như làn nước trong veo, những thứ trên người nàng vốn thuộc về tiên gia cũng dần trở nên nhỏ bé hơn.
Không mất bao lâu, Nhị Thần ngày càng trở nên giống với Bạch Linh Miểu, ngay khi Lý Hỏa Vượng cảm thấy vui mừng quá đỗi thì cơ thể của Nhị Thần lại dần dần trở nên trong suốt, nàng ấy đang tan biến.
Cảnh tượng này sợ hãi đến mức Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đem bạch liên hoa bỏ đi, khi nhìn thấy đối phương ngưng tụ lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thứ này có vẻ là một pháp khí rất mạnh, nhưng nếu nó được sử dụng không đúng cách, hẳn cũng sẽ rất nguy hiểm.
Thấy Nhị Thần đã trở lại bình thường, Lý Hỏa Vượng lặp lại trò cũ, đặt cái bệ của liên hoa lêи đỉиɦ đầu Bạch Linh Miểu.
Khi ánh sáng dịu nhẹ rửa sạch cơ thể Bạch Linh Miểu như nước trong, thứ đầu tiên rời khỏi cơ thể nàng chính là làn da người trên khuôn mặt nàng.
Ngay sau đó là đủ những thứ quái lạ đan xen vào nhau của tiên gia, thứ cuối cùng rời đi chính là sát khí vẫn luôn cố thủ trong lòng nàng.
---
Khoảnh khắc thấy Bạch Linh Miểu trở lại bình thường, Lý Hỏa Vượng lập tức di chuyển đóa ngọc liên ra xa, đỡ lấy nàng ấy, vội vàng lắc lắc.
"Miểu Miểu! Miểu Miểu!"
Lý Hỏa Vượng đang cực kỳ căng thằng nhìn chằm chằm vào Bạch Linh Miểu, thấy nàng ấy chậm rãi mở mắt ra, hắn mới thở phào một hơi.
"Lý sư huynh..."
Đôi mắt ửng hồng của Bạch Linh Miểu lúc này đầy sự ấm ức và buồn bã.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng vui mừng, hắn ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Ánh mắt hắn dần dần hướng lên trên, nhìn về phía Gia Cát Uyên giữa không trung, trong lòng thầm cảm ơn.
Nếu không nhờ hắn ta kiến thức sâu rộng, nhìn ra được công dụng của ngọc liên này, nói không chừng Miểu Miểu đã xảy ra chuyện rồi.
"Lý huynh, đừng khách khí, chỉ là chuyện dễ như ăn cháo thôi, tiểu sinh thật sự không ngờ Ngọc Liên công đức Thập Nhị phẩm này lại ở chỗ của ngươi, nhớ trước đây ta đã từng tìm nó rất lâu."
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, tay trái trượt xuống dưới đầu gối của Bạch Linh Miểu, tay phải vòng qua eo của nàng, trực tiếp bế ngang eo nàng, đi ra khỏi căn phòng bí mật, còn Nhị Thần đã trùm lại khăn trùm đầu màu đỏ lặng lẽ đi theo phía sau.
Cúi đầu hôn lên mái tóc trắng thơm ngát của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng trầm giọng khuyên nhủ:
"Ta biết trong lòng nàng rất buồn, nhưng việc gì cũng có trình tự trước sau, đợi đến khi chúng ta vượt qua cơn thiên tai khủng khiếp này trước đã, sau đó mới nói chuyện thật nghiêm túc, được không?"
Bạch Linh Miểu vùi đầu vào l*иg ngực của Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu, lắng nghe nhịp đập trong tim của Lý Hỏa Vượng, so với trước đây, Bạch Linh Miểu bây giờ trầm tĩnh hơn nhiều.
Đường hầm do Bạch Liên Giáo đào không quá dài, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đi qua đại sảnh Bạch Liên, đi ra khỏi từ đường Bạch gia dọc theo cầu thang.
Khi nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên từ hướng đại viện Bạch gia, tâm trạng Lý Hỏa Vượng hơi nặng nề, có vẻ như sự việc phía bên kia vẫn chưa kết thúc, hắn bước vội bước chân chạy đến bên kia để giúp đỡ.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng hơi ngưng lại, cơ thể hắn đông cứng tại chỗ, bằng tri giác cực kỳ nhạy bén của mình, hắn cảm thấy có thứ gì đó đang quan sát hắn.