Ngay sau đó Cao Trí Kiên đã trở lại với một cuốn binh pháp trên tay, Lý Hỏa Vượng vẫn còn nhớ cái này, đây là thứ mà trước đây hắn có được từ thi thể của Bành Long Đằng.
"Đây...đây...đây...là...là...là binh gia tu...tu...luyện..."
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên, hắn nhận lấy, cẩn thận lật xem, hơi kinh ngạc phát hiện trong đó thật sự ẩn chứa một công pháp tu luyện của binh gia, dạy người ta cách làm tăng sát khí, và công pháp luyện thể để khống chế sát khí.
"Ngươi luyện rồi?"
"Ừm."
Cao Trí Kiên gật đầu, hắn nhìn trái nhìn phải, đi đến trước cây đại đao ở đằng xa, cắn chặt quai hàm, cùng với một tiếng gầm mạnh mẽ, hắn nhấc bỗng binh khí hạng nặng nặng nề lên.
Khi sát khí nồng nặc từ cơ thể Cao Trí Kiên lan ra xung quanh, Bành Long Đằng đầu bắt đầu phấn khích, lòng bàn tay khổng lồ chốc chốc nắm chặt chốc chốc lại buông lỏng.
"Ha."
Lại một tiếng gầm mạnh mẽ, một luồng gió mạnh thổi bay vạt áo và tóc của Lý Hỏa Vượng giật ngược ra đằng sau, cây trọng kích khổng lồ mang theo tư thế nặng ngàn cân, nặng nề đập xuống đất.
Trong phút chốc, đất rung núi chuyển, gạch đá trên mặt đất vỡ ra từng tấc một, Lý Hỏa Vượng thậm chí còn cảm thấy mới có động đất.
Lý Hỏa Vượng thấy trong lòng cả kinh, không ngờ Cao Trí Kiên lại âm thầm tu luyện đến mức lợi hại như vậy, nếu đầu hắn cao hơn một chút, e là sức mạnh có thể dồn ép được Bành Long Đằng năm xưa rồi.
Phải nói Cao Trí Kiên này là kỳ tài ngút trời, hay là nói công pháp binh gia này có tác dụng đây?
---
Vào một ngày thời tiết lạnh giá, Cao Trí Kiên mặc quần áo ngắn, mang theo khí thế hừng hực, đi tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng, hưng phấn chỉ vào binh thư, nói:
"Luyện."
Lý Hỏa Vượng hiểu ý của đối phương, đây là muốn để hắn tu luyện công pháp binh gia này đây mà, hắn lắc đầu nhẹ.
"Không cần đâu, ngươi tự mình luyện đi, hiện tại ta không dùng được nữa rồi."
Nếu là lúc vừa ra khỏi Thanh Phong Quán, nếu có được thứ này, hắn nhất định sẽ coi như bảo vật.
Nhưng so với tu chân công pháp mà hắn đang luyện lúc này và những thần thông ở Tọa Vong Đạo của Hồng Trung, những thứ cứng ngắc này của binh gia hiển nhiên quá mức vô bổ.
Về phần không đầu nhưng bất tử thì hiện tại hắn cũng có thể đạt được không đầu bất tử, chỉ cần đừng để hắn phát hiện ra đầu của hắn đã rơi là được.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau khi luyện công pháp này rồi, tính cách của ngươi không có gì thay đổi sao?"
Nghĩ đến tính cách của Bành Long Đằng khi đó, Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm thấy lo lắng cho Cao Trí Kiên.
"Không."
Mặc dù Cao Trí Kiên trả lời rất gọn gàng nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn cảm nhận được sự thay đổi của hắn ta, phải biết rằng trước đây hắn đã từng làm chuyện ngu xuẩn là ngồi xổm trên mộ người khác với hòa thượng và ăn bát cơm hoang.
Nếu nói trước đây Cao Trí Kiên khiến hắn cảm thấy hắn ta thật ngốc nghếch thì giờ đây, trên người Cao Trí Kiên lại tràn đầy năng lượng.
"Được, vậy ngươi luyện tập cho tốt, đối với ngươi mà nói công pháp này cũng coi như là một chuyện tốt."
Ít nhất theo quan điểm hiện tại, tuy rằng sát khí binh gia này làm cho tính cách con người trở nên hướng ngoại, nhưng nếu thật sự muốn nói là nghiêm trọng như thế nào, thì điều này cũng không nhất thiết.
Sau khi trò chuyện với Cao Trí Kiên một lúc, Lý Hỏa Vượng chuẩn bị quay trở về Bạch gia để ăn cơm tối.
Vừa mới bước tới cửa, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại nói với Cao Trí Kiên:
"Phép thần thông luyện thể này của binh gia, chỉ luyện một mình sẽ không có hiệu quả cao, vì họ đều sử dụng thiên quân vạn mã, trong thôn không phải có rất nhiều nông dân tá điền sao? Ngươi có thể thử dạy họ xem sao, sau đó lọc ra một số người có năng lực."
Nếu thôn của Bạch gia có một đội vệ binh nhỏ như vậy, thì cho dù hắn có đi đâu, hắn cũng không phải lo lắng hậu viện sẽ bén lửa.
Vì Lý Hỏa Vượng không tiếp nhận công pháp binh gia nên đôi mắt của Cao Trí Kiên có phần thất vọng, nhưng nghe vậy mắt hắn đột nhiên sáng lên, hắn nắm chặt binh thư, gật đầu thật mạnh.
Khi Lý Hỏa Vượng trở lại đại viện Bạch gia và dùng bữa tối, hắn có nói chuyện này với Bạch Linh Miểu.
"Được đấy, như vậy thì càng tốt, những lúc nông nhàn họ cũng có chuyện để làm rồi."
"Tiền công có thể dựa theo tình hình để trả họ nhiều hơn một chút, dù là tư nô của chúng ta, nhưng cũng phải có được lòng người."
Bạch Linh Miểu đang cầm chiếc bát sứ, nàng lườm hắn một cái.
"Nói bậy gì vậy chứ, họ đều là con nuôi của chúng ta mà, ta còn có thể bạc đãi họ sao?"
Nói xong, nàng đứng dậy bưng bát đi bới cơm.
"Chân nàng làm sao vậy?"
Lý Hỏa Vượng tinh tường ngay lập tức nhận thấy bước đi của Bạch Linh Miểu có chút kỳ lạ.
"Không có gì, trên mặt đất có cái hố, ta lỡ dập chân vào nó."
"Khi mắt còn phải băng gạc thì đừng ra ngoài đi lung tung nữa."
Lý Hỏa Vượng dùng chiếc thìa sứ lớn múc phân nửa bát canh, hắn ngẩng đầu lên uống cạn để thấm giọng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
"Này! Lý Hỏa Vượng! Đêm đã khuya vậy rồi, ngươi còn định đi đâu nữa vậy?"
Bạch Linh Miểu đuổi theo hỏi.
"Không cần chờ ta, đêm nay cứ mở cửa sổ cho ta là được."
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhảy phốc lên giữa những mái ngói, lao về phía ngọn núi Ngưu Tâm cao cao phía sau ngôi làng.