Có vẻ như lão ăn mày rất dễ tự ái khi ai đó nói lão không phải hòa thượng, lảo ta vô cùng bướng bỉnh phản bác lại.
Nghe đối phương nói vậy, Lý Hỏa Vượng bật cười, một kẻ tu hành như lão trông còn giả hơn cả tên đạo sĩ là hắn nữa.
“Nhưng không có nghĩa là ngươi đã xuất gia.”
Lão ăn mày hơi ngơ ra, lão ta cầm nửa cái bánh bao cẩn trọng nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Vậy thì, ngươi nghĩ một vị cao tăng nên như thế nào?”
Nhìn vào đôi mắt ấy, Lý Hỏa Vượng định trả lời nhưng lời vừa đi đến cổ họng thì lại ém hết vào trong. Lời nói của lão ta bề ngoài có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng bên trong tựa hồ lại có cả một chút chân lí. Rốt cuộc, hắn vẫn không thể trả lời câu hỏi này của lão.
Không biết tại sao nhưng Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bóng hình của Đan Dương Tử trên người lão ta, cả hai người đều có một sự cố chấp đến ngu muội.
"Ta đoán ngươi không biết chữ đúng không?”
"Sao biết hay vậy? Đạo sĩ ai cũng giỏi bói toán như ngươi à?”
"Haha.”
"Tại sao ngươi một mực muốn trở thành hòa thượng?”
"Trước kia, nếu không nhờ một vị hòa thượng cứu giúp chắc ta đã chết lâu rồi, Từ đó trở đi ta đã thề rằng nhất định ta cũng sẽ trở thành một vị hòa thượng tốt như vậy!”
Cùng lúc đó, Lữ Gia Ban đã đuổi kịp đến nơi từ phía xa. Lý Hỏa Vượng phủi phủi mông rồi đứng dậy đi về phía hắn.
Sau đó cả chuyện đi không gặp thêm bất cứ nguy hiểm gì, lão hòa thượng cũng vẫn luôn đi cùng họ, có lúc lão đói đến mức nhai cả rau rừng sống, Lý Hỏa Vượng thỉnh thoảng lại cho lão một hai cái bánh bao hấp.
Đi bộ như vậy hơn mười ngày, một thành phố tráng lệ hơn Kiến Nghiệp trấn hiện ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, họ đến Tây Kinh rồi.
Bức tường thành bằng gạch xanh cao lớn và tráng lệ. Đứng ở cổng thành rồi ngước lên là một cảm giác áp bức khổng lồ bao trùm khắp toàn bộ l*иg ngực.
“Cuối cùng cũng đến rồi ư?”
Suốt cả dọc đường đi chỉ toàn lo lắng chuyện đánh đánh giết giết, may mà cảnh tượng trong cơn ác mộng không xuất hiện thêm lần nào nữa. Cuối cùng khi nhìn thấy cổng thành, Lý Hỏa Vượng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không cần biết Đan Dương Tử đã trở thành cái gì, giọng nói đó có phải là ảo giác của chính mình hay không, cuối cùng đã đến lúc đi tìm chân tướng sự việc rồi.
"Tiểu đạo gia, nhà trọ ở thành Tây Kinh không chọn bừa được đâu, may mà ta biết một nơi này rẻ lắm. Ta sẽ đưa sẽ đưa ngươi đến đó.”
Lữ Trạng Nguyên nói và định đi về phía cổng thành, nhưng đã bị Lý Hỏa Vượng chặn lại.
“Chờ đã, ngôi chùa mà trước kia ngươi nhắc tới ở đâu?”
Lý Hỏa Vượng sốt ruột hỏi, đây là mục đích quan trọng nhất của hắn khi đến nơi này.
Nhờ sự chỉ dẫn của Lữ Trạng Nguyên, Lý Hỏa Vượng đi đến chùa Chính Đức, một nơi hương khói thịnh vượng bậc nhất ở Tây Kinh.
Trước khi thấy ngôi đền, Lý Hỏa Vượng đã ngửi thấy mùi thơm gỗ đàn hương độc nhất vô nhị ở xứ sở Phật giáo, và những con đường rộng rãi bắt đầu đông đúc.
Từ người già, phụ nữ, trẻ em, loại người gì cũng đều tụ họp đông đủ ở đây.
Mọi người ai nấy đều cầm trên tay những quẻ hương, Lý Hỏa Vượng liền hiểu rằng những họ đều đến đây để lễ Phật.
“Hương khói trong chùa này lúc nào cũng nghi ngút như vậy sao?”
Thấy Lý Hỏa Vượng nói như vậy với Lữ Trạng Nguyên, một người hành hương bên cạnh liền nghiêng người xen vào:
“Đương nhiên, Bồ Tát của chùa Chính Đức rất hiệu nghiệm đấy! Con dâu ta từng đến đây cầu sinh quý tử một lần rồi, linh lắm luôn!"
"Hơn nữa, những vị sư trụ trì của chùa Chính Đức rất tốt bụng, họ thường phát cháo cho những người nghèo vài ngày một lần.”
“Đúng đúng. Có một ngôi chùa tuyệt vời như vậy ở thành Tây Kinh đúng là phúc mấy đời đấy!"
…
Trong ấn tượng của Lý Hỏa Vượng, hầu hết các ngôi chùa được xây trên núi, còn những ngôi chùa được xây thành khá là hiếm.
Nhưng đó không phải là điều hắn quan tâm, điều hắn quan tâm hơn bây giờ là tên của ngôi chùa mà những người đến dâng hương vừa nói.
“Chùa Chính Đức?”
Lý Hoả Vượng nhớ lại những gì Chính Khôn Lâm đã nói với Đan Dương Tử trước khi chết. Rất có thể trước kia họ bị đám hòa thượng ở chùa Chính Đức truy sát.
Tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn, cuối cùng hắn cũng tìm được rồi, đi một đoạn đường dài như vậy, trải qua bao nhiêu chuyện như thế, cuối cùng hắn cũng tìm được nơi này rồi!
Vào lúc này, men theo một ngã rẽ, ánh sáng trước mặt đột nhiên trở nên rõ ràng.
Những phiến đá sạch sẽ và đều tăm tắp được xếp thành những bậc thang trải dài tít tắp, ở điểm kết thúc của hàng trăm bậc thang này hiện ra một ngôi đền trang nghiêm với hương khói nghi ngút và những bức tường đỏ tía.
Trên tấm bảng đen phía trên cổng chùa, có ba chữ lớn viết bằng màu mực đỏ son.
Chùa Chính Đức
Câu đối thứ nhất: Tu đức chúng nhân pháp thân viên diệu. (Tu nhân tích đức vì đạo thân).
Câu đối thứ hai: Thủy thanh nguyệt hiện ngọc cái tôn nghiêm (Nước trong trăng hiện tỏ tôn nghiêm).