Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 67: Hoa Mắt




Hôm nay không có trăng, bốn bề tối đen như mực, những cành cây nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió. Dường như có vô số yêu ma quỷ quái ẩn ấp dưới màn đêm đen kia, dò xét đám người ngồi quanh đống lửa.

Thời gian trôi qua, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, những người khác đều chìm vào giấc ngủ.

Song, Lý Hỏa Vượng thì không, có lẽ hắn đang đợi điều gì đó xảy đến.

Ngoài cảnh giác với khu rừng xung quanh, phần lớn tâm trí hắn lúc này hướng về lão già ăn xin.

Nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn lão sẽ phải hứng chịu đầu tiên.

Như vậy càng tốt, nhân cơ hội này hắn muốn xem xem lão ta là người như thế nào.

Sau một thời gian dài dằng dặc chờ đợi, nửa đêm đầu tiên mới trôi qua, nửa sau của đêm là thời điểm dễ chìm vào giấc ngủ nhất.

"Lý...sư huynh, vừa rồi...vừa rồi có khuôn mặt xuất hiện ở đằng kia phải không?”

Cẩu Oa trực đêm cùng hắn ở bên cạnh run rẩy.

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, nhưng không phát hiện ra gì trong bóng tối.

"Ngươi chắc chứ?”

Hắn hạ giọng xuống hỏi.

Cẩu Oa nuốt "ực" một ngụm nước bọt.

"Không chắc, có lẽ...Có lẽ do ta hoa mắt."

“Đừng nói gì hết, im lặng.”

Lý Hỏa Vượng giả vờ nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt song lại cẩn thận quan sát nơi khóe mắt.

Sau khi yên lặng chờ đợi một lúc, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, một khuôn mặt xấu xí với nụ cười hung tàn từ từ hiện ra trong bóng tối.

Điều khiến Lý Hỏa Vượng lạnh sống lưng là phía sau khuôn mặt này từ từ xuất hiện thêm nhiều khuôn mặt khác. Cùng với đó là từng dải ánh sáng trắng thoắt ẩn thoắt hiện phía dưới mỗi khuôn mặt.

“Chờ đã, tia sáng?”

Lý Hỏa Vượng đột ngột đứng lên, lấy một thanh củi trong đống lửa ném về phía bên ấy.

"Đứng lại! Các người là ai!"

Tiếng gào của Lý Hỏa Vượng như tiếng sét trong màn đêm yên tĩnh, đánh thức tất cả những người khác đang chìm sâu trong giấc ngủ.

Khi đống củi ném về phía chúng, từng cái bóng, từng thân hình vạm vỡ hiện ra trong bóng tối. Lý Hỏa Vượng liền hiểu rằng chúng chỉ là người trần mắt thịt.

Không chỉ Lý Hỏa Vượng mà những người khác cũng thấy chúng với thanh đao bên hông.

"Có cướp! Mau chạyyyyy!!"

Tiếng hét kinh hoàng này khiến đám như vỡ trận. Dòng người nháo nhác chạy tán loạn khỏi đáp thổ phỉ hung tàn.

"Đậu mớ! Chúng ta bị phát hiện rồi! Mau mang ngựa tới đây!!"

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, bọn thổ phỉ dùng đao đuổi theo dòng người đang cố gắng bỏ chạy.

"Mau chạy vào rừng đi! Ngựa của chúng không thể tiến vào trong rừng được đâu!"

Nghe thấy lão ăn mày hét lên như vậy, đám người nườm nượp bỏ chạy vào rừng.

Nhưng những người có xe lừa như Lý Hỏa Vượng thì không thể, vì ngựa chạy nhanh hơn lừa rất nhiều.

Nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau, Lý Hỏa Vượng vội ngoảnh mặt lại, chỉ thấy một tên cướp đầu trâu mặt ngựa đang định dùng thanh đao ra tay với một bà lão.

“Không trốn nổi rồi!”

Lý Hỏa Vượng vội lấy một viên đan dược rồi nhét vào miệng, đột nhiên có một luồng nhiệt tức thời chạy khắp toàn bộ cơ thể hắn.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng phi người lên và lao về phía tên thổ phỉ, lão ăn mày cũng bất ngờ bổ nhào ra từ bên cạnh và đẩy bà lão ngã ra bên ngoài.

Cao Đức Khâu là tên đang cưỡi con ngựa, hắn nhìn lão ăn mày trước mặt với ánh mắt khinh bỉ, hắn ta không thèm nâng đao lên mà kéo dây cương thật mạnh, vó ngựa giơ lên cao rồi dẫm thẳng vào thân hình gầy nhom của lão.

Hắn nở nụ cười tàn nhẫn trên môi, mong chờ màn kịch đẫm máu đặc sắc tiếp theo. Cả cuộc đời cướp giật này của hắn, chỉ có hai thú vui tao nhã là nữ nhân và trò này mà thôi.

Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn thấy một bóng người lao đến từ phía trước và dùng tay đấm một nhát thật mạnh vào đầu con ngựa.

“Bang!”

Song song với âm thanh vang lên, con ngựa đang chạy đột ngột bị đổi hướng rồi ngã nhào về phía bên phải.

Cao Đức Khâu bổ nhào về phía mặt đất, hắn không thể làm gì ngoài nhìn chằm chằm vào đầu con ngựa đang thoi thóp.

Khoảnh khắc tiếp theo, một âm thanh vang lên cùng với đầu của hắn ta rơi xuống chịu chung kết cục với con ngựa của mình.

Thấy đồng bọn gặp địch, những tên cướp khác liền huýt sáo gọi những tên khác đến trợ giúp.

Dù vậy, Lý Hỏa Vượng sau khi ăn đan dược do Đan Dương Tử luyện ra khiến chúng nhận ra rằng chúng đã chọc nhầm người mà vốn dĩ chúng không nên động tới!

Âm thanh báo hiệu sự rút lui vang lên không ngớt trên con đường đất tối âm u, lũ thổ phỉ sợ hãi vội vàng bỏ đi sau khi chém được mấy người.

"Mau rút lui! Kèo này khó ăn đấy! Có thể đây là người của lũ quản ngục!"

Lý Hỏa Vượng đứng thở hổn hển với hai tay toàn máu là máu lặng lẽ nhìn chúng bỏ đi.

Hắn quay lại nhìn lão ăn mày phía sau, sau hồi vừa rồi, hắn có thể chắc chắn gã này không phải hổ mà là lợn.