“Hổ dữ không ăn thịt con, chưa chắc hắn đã xấu xa như thế.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói dứt câu, cả người nữ nhân kia không hiểu sao lại run lên, giọng nói có phần thương hại:
“Hổ dữ không ăn thịt con nhưng người còn độc hơn hổ nhiều, bởi vì chính ta cũng bị cha mẹ ta bán đi!”
Vừa dứt câu, tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn nàng bằng ánh mắt khiếp sợ.
“Hai lượng bạc, chỉ hai lượng bạc thôi! Hắn bán ta giống như bán gia súc vậy, thậm chí còn không quay đầu nhìn lại.”
Cảm giác được sự đau khổ trong lòng đối phương, Bạch Linh Miểu đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ lưng an ủi.
Lý Hỏa Vượng nghĩ ngợi, sau đó lên tiếng:
“Hắn cũng đã bán ngươi rồi, vậy ngươi còn về nữa không?”
“Về chứ!”
Nữ nhân kia cắn răng nghiến lợi khẽ gắt lên.
Thấy nàng vì kích động mà ngực phập phồng gấp gáp cùng với giọng nói tràn ngập thù hận của nàng, Lý Hỏa Vượng lập tức có thể đoán được, e là mục đích nàng quay về không giống với đám Bạch Linh Miểu.
“Khách sạn Đông Lai, vậy hôm nay chúng ta ở đây đi.”
Lý Hỏa Vượng chỉ tay về phía bảng hiệu bên trái đường, dẫn đầu đi vào trong.
“Mời khách quan vào, nghỉ chân hay là trọ lại ạ?”
“Trọ lại, một phòng bao nhiêu tiền?”
“Ở chỗ chúng ta chia thành ba loại Giáp Ất Bính, phòng Giáp là chín mươi đồng bao ăn uống, phòng Ất là sáu mươi đồng không bao ăn uống, phòng Bính là hai mươi đồng nhưng phải ở cùng người khác.”
“Khách quan, bên ngài có tổng cộng bảy người lớn, năm trẻ nhỏ, tổng cộng là mười hai người, ngài có thể chọn bốn phòng Ất. Phòng khách sạn chúng ta rộng rãi, một phòng ba người ngủ không thành vấn đề, hai người lớn ngủ chung với một trẻ nhỏ cũng an toàn hơn.”
“Được, vậy cứ làm theo ngươi nói đi.”
“Được, mời mười hai vị khách quý, bốn phòng Ất lên lầu, cẩn thận bậc thang.”
Tối đó, Lý Hỏa Vượng dựa vào trước cửa sổ nhìn người cổ đại đi lại trên đường phố bên ngoài.
Bôn ba suốt đường đi, cuối cùng hắn cũng có thời gian ngồi xuống, quan sát tỉ mỉ thế giới hoàn toàn khác biệt với thế giới cũ của mình.
Tráng hán dẫn ngựa, thư sinh cầm quạt, tiểu hài tử cầm đèn hoa, tiểu thương lưng gánh thức ăn.
Những thứ ở nơi này đều chân thật nhưng lại hoàn toàn xa lạ với mình.
Từng gương mặt khác nhau hiện lên trước mắt hắn, nhìn một chút, bỗng nhiên tinh thần Lý Hỏa Vượng hơi hoảng hốt, một giây sau bắp thịt trên người hắn lập tức căng cứng, hắn thấy Dương Na trên đường!
Gương mặt xinh đẹp kia bây giờ đã lê hoa đái vũ, nét mặt của nàng cũng đau lòng như vậy, khóc đến mức không kịp thở.
“Hỏa Vượng, ngươi mau tỉnh lại đi!”
“A!”
Lý Hỏa Vượng sợ đến mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, vội lùi lại một bước, ngay sau đó lại nhanh chóng nhào về nhìn xuông dưới.
Kết quả phát hiện đó cũng không phải là thanh mai trúc mã Dương Na của mình mà là một hoàng hoa khuê nữ hơi giống với nàng mà thôi.
“Cũng đúng, ta lớn thế này rồi, nếu như dn thật sự tồn tại thì sao nàng vẫn còn là thiếu nữ được…”
Lý Hỏa Vượng dựa lưng vào tường chậm rãi trượt xuống, ánh mắt vô thần nhìn xà nhà bằng gỗ bên trên:
“Chẳng lẽ ảo giác lại sắp bắt đầu ư?”
“Đùng đùng đùng…”
Tiếng đập cửa chợt vang lên.
“Vào đi, cửa không khóa.”
Lý Hỏa Vượng vốn tưởng người vào sẽ là Cẩu Oa ở chung với mình, kết quả lại là Bạch Linh Miểu.
Nàng mỉm cười, hai tay bưng một bọc lá sen đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, lá sen mở ra, phát hiện bên trong là mấy cái bánh bao to nóng hổi.
“Lý sư huynh, đói bụng không, ăn bánh bao này.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay cầm một cái nhét vào miệng, nhai từng chút một.
Bạch Linh Miểu bưng bánh bao, ngồi xổm bên trái Lý Hỏa Vượng, yên tĩnh nhìn hắn, vừa thấy hắn đã ăn xong là lập tức tri kỷ đưa một cái mới.
“Chỗ này đặc biệt thật đó, đêm hôm khuya khoắt mà còn bán bánh bao.”
Lý Hỏa Vượng lên tiếng.
“Đêm hôm có bán bánh bao chẳng phải rất hay gặp à? Nếu như đặc biệt thì phải nói đến Đồ Đần ấy, hắn ăn bánh bao mà còn chấm dấm nữa.”
“Ha ha, không ngờ hắn còn có cách ăn này nữa đấy.”
Đang nói chuyện phiếm với Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng chợt nhớ ra gì đó: “Ta không cho ngươi tiền, ngươi lấy tiền đâu ra mua bánh bao vậy?”
Ánh mắt Bạch Linh Miểu né tránh, nhưng đầu tiên là nàng đặt bánh bao lên chân, sau đó chậm rãi móc mấy khối bạc to bên hông ra, dâng hai tay đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh, ta đi cầm cái vòng chân vàng kia rồi, một mình ngươi khổ quá, ta không làm được gì hơn, chỉ có thể giúp ngươi như thế thôi.”
…
Nhìn vài thỏi bạc trong tay Bạch Linh Miểu, Lý Hoả Vượng thò tay vào l*иg ngực lấy ra một cục bạc rồi xếp chúng chồng lên nhau.
Lý Hoả Vượng còn chưa kịp mở lời, Bạch Linh Miểu đã vội nói trước:
"Cái vòng vàng ấy bị chảy ra mất rồi, chính mắt ta đã nhìn thấy. Bây giờ không thể chuộc lại được nữa.”
Nhìn vẻ mặt há hốc miệng ngơ ngẩn của Lý Hoả Vượng khiến Bạch Linh Miểu nở một nụ cười đắc ý, tràn ngập cảm giác thắng lợi trong lòng. Nàng ta liền đưa thỏi bạc trong tay mình vào lòng hắn.