“Rốt cục ‘chân’ là gì?”
Khi Lý Hỏa Vượng còn đang cân nhắc vấn đề này thì chỉ thấy Gia Cát Uyên mở chiếc quạt xếp ra trước mặt.
“Sao hả, Lý huynh, lần này thì ngươi đã suy nghĩ thông suốt rồi chứ. Ngoài việc tìm biện pháp từ trên người Bắc Phong ra thì ngươi vẫn còn con đường khác mà.”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng ổn định lại, gật đầu đáp:
“Cảm ơn Gia Cát huynh đã chỉ ra chỗ sai! Cứ như vậy thì đúng là ta đã có thêm một con đường để lựa chọn. Vậy xin hỏi một câu liên quan tới thứ gọi là công pháp tu chân này, nó tu luyện như thế nào? Làm như nào mới có thể lợi dụng Tiên Thiên Nhất Khí ở trong cơ thể ta được?”
“Chuyện này…”
Trên gương mặt trắng nõn của Gia Cát Uyên xuất hiện vẻ lúng túng.
“Việc này thì xin chớ trách tiểu sinh vô năng, ta không thể giúp đỡ gì với chuyện này rồi. Chẳng qua ta chỉ vô tình đọc được thông tin về loại công pháp này trên một quyển sách này, sau đó ghi nhớ lại mà thôi, về phần nơi nào có thì ta cũng không lưu ý.”
---
Lý Hỏa Vượng nghe xong lời này, hồi lâu sau cũng đã hiểu được ý của đối phương.
Nói trắng ra là mục đích khi Gia Cát Uyên nói chuyện này cho hắn biết vẫn còn có con đường khác lựa chọn, để bản thân hắn chớ có ở bên cạnh Gia Cát Uyên mai phục Bắc Phong, đỡ gặp nguy hiểm.
“Nhưng hiện giờ chỉ biết ta có năng lực này, căn bản là không hề biết cách sử dụng, muốn tìm công pháp tu chân nhưng ta không hề có manh mối gì cả, vậy tiếp sau đây ta nên tìm như nào chứ?”
Khi thấy sắc mặt Lý Hỏa Vượng khó coi vô cùng, Gia Cát Uyên an ủi:
“Lý huynh chớ sợ, tiểu sinh cũng sẽ lưu ý giúp ngươi, nếu có tin tức gì, ta chắc chắn sẽ báo cho ngươi biết.”
Khi thấy dáng vẻ thong dong của đối phương, trong lòng Lý Hỏa Vượng cuống lên, biết rằng nếu đối phương không biết cảnh ngộ của bản thân thì sợ rằng sẽ không đồng ý.
Hắn lập tức xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay đầy vảy máu. Hắn rút Tử Tuệ kiếm ra, tước vảy như đang tước vỏ mía vậy. Máu thịt bàn kết lấy mạch máu hiện ra trước mặt Gia Cát Uyên.
Trong mỗi một mạch máu đều có những xúc tu màu đen lớn nhỏ không đều nhau. Một số xúc tu còn chui ra khỏi những chỗ yếu ớt, không ngừng ngoe nguẩy tựa như giòi bọ vậy.
“Gia Cát huynh, ta cũng muốn tiến hành từ từ nhưng ta không còn thời gian nữa rồi. Dù Hắc Thái Tuế có thể ngăn cản ảo giác giúp ta, nhưng nó cũng không ngừng ăn mòn thân thể của ta.”
“Ta không biết còn bao lâu nữa, nhưng sợ rằng rất nhanh thôi. Nếu ta từ từ tìm kiếm thứ gọi là công pháp tu chân kia, sợ rằng trước khi tìm được thì Hắc Thái Tuế đã cướp đoạt thân xác của ta rồi!”
“Huhuhu…”
Tiếng khóc tủi thân của Lý Tuế vang lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, nó đã học được cách khóc để biểu đạt cảm xúc đau lòng.
Dù có phần không đành lòng nhưng vào thời điểm này nhất định phải nói rõ mọi chuyện với Gia Cát Uyên. Công pháp tu chân đúng là rất mê người, nhưng Bắc Phong ở ngay trước mặt, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Vừa an ủi Lý Tuế ở trong lòng, Lý Hỏa Vượng căng thẳng nhìn biểu cảm của Gia Cát Uyên.
“Hơn nữa Gia Cát huynh này, chẳng lẽ không có khả năng tên Bắc Phong kia cũng dùng công pháp tu chân hay sao?”
Nhìn qua thì Gia Cát Uyên đang khó lòng lựa chọn, chiếc quạt xếp giấy trong tay nhẹ nhàng phe phẩy.
“Nhất quyết phải như vậy sao? Không có Hắc Thái Tuế áp chế thì tối đa Lý huynh cũng chỉ gặp phải ảo giác, cũng sẽ không chết, cần gì phải vội vàng như vậy chứ.”
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó thôi đã đủ khiến đồng tử Lý Hỏa Vượng giãn ra, hít thở dồn dập.
“Ngươi không biết ta đã làm chuyện gì ở phía bên kia đâu! Ta biết phía bên kia là ảo giác, nhưng ta thà chết cũng không muốn lại rơi vào ảo giác thêm bất cứ lần nào nữa! Ta không muốn...không phân biệt rõ…”
Lầu trúc lập tức rơi vào tĩnh lặng, hai người tựa như hai bức tượng ngồi đó, không hề nhúc nhích. Một con chim bói cá bay tới bệ cửa, dùng mỏ nhẹ nhàng mổ vài cái lên khung trúc, sau đó xoay người bay đi.
“Ôi, nếu chuyện này đã khiến Lý huynh khó xử như vậy thì được rồi, chờ khi Tọa Vong Đạo tới trả thù, ngươi hãy theo sát ta.”
“Cảm ơn Gia Cát huynh đã ra tay giúp đỡ!”
Lý Hỏa Vượng mừng như điên, bất kể như nào, mục đích chuyến đi tới đảo Hạnh lần này của hắn đã đạt được rồi!
Không những như vậy, bên người còn có thêm một ngoại viện mạnh mẽ, dù thực lực của Bắc Phong có manh thì hắn cũng đã có sức chống trả.
Biết đối phương có cách thoát khỏi ảo giác, nếu không làm rõ thì hắn không cam lòng.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng vui mừng như vậy, trong lòng Gia Cát Uyên thầm than một tiếng, nếu bản thân hắn không đồng ý sợ rằng Lý huynh cũng sẽ lén lút đi theo.
Nếu đã như vậy thì không bằng đồng ý với hắn, ở ngoài sáng cũng dễ giúp đỡ hơn. Đều là người đáng thương chữ lót Tâm, có thể giúp thì giúp.
“Lý huynh cứ yên tâm, không cần phải vội, nếu ngươi đã nhất quyết đòi đi theo, vậy tiểu sinh sẽ nói rõ chuyện muốn làm tiếp sau đây cho ngươi hiểu rõ, tránh cho sau này vội vàng quá.”
“Được! Ngươi nói đi!”
Lý Hỏa Vượng lập tức lên dây cót, hắn cũng rất muốn biết rõ Gia Cát Uyên cướp Tâm Trọc của Giám Thiên ti để làm gì.