Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 62: Người Quen




“Nhất lưu là vua chúa, nhị lưu là quan quân tướng, tam lưu là thương gia thân sĩ, tứ lưu là phái dạy học, ngũ lưu là nghệ nhân, lục lưu là y nông, thất lưu là thầy tướng nô ɭệ, bát lưu là trộm cướp, cửu lưu là kỹ nữ mua vui.”

“Hơn nữa cái này không chỉ đơn thuần là xem thường thân phận mà còn có đãi ngộ khác nhau, chẳng hạn như người dưới tam lưu không thể kết hôn với nhà lành. Quần áo đến chỗ ngồi cũng có hạn chế, không thể cưỡi ngựa ngồi kiệu, cũng không thể mặc gấm, lĩnh, lụa, thậm chí lúc cáo quan còn phải kém ba phần.”

Nghe thấy Triệu Ngũ như đang đọc vè đọc nhịu, nói rất lưu loát, Lý Hỏa Vượng cực kỳ kinh ngạc:

“Không ngờ ngươi còn biết nhiều thế.”

“Lý sư huynh nói quá rồi, dù sao nhà ta ở trên trấn, mấy cái này cũng nên biết, hơn nữa chắc đa số người đều biết mấy chuyện này mà. Lý sư huynh ngươi từ đâu đến thế mà ngay cả những cái này cũng không biết vậy?”

Triệu Ngũ đã sớm thấy vị Lý sư huynh này có chút khác biệt, chỉ là hôm nay mới tìm được cơ hội hỏi.

“Haha, ở một chỗ rất rất xa.”

Lý Hỏa Vượng lười giải thích lai lịch của mình, vừa tốn sức mà chưa chắc đám người này hiểu được.

Thấy Lý Hỏa Vượng không trả lời, Triệu Ngũ cũng không hỏi nữa.

“Chỗ chúng ta còn tốt, cho dù ở loại này thì Hoàng đế cũng cho thi khoa cử, tuy là không chắc chắn có thể đỗ nhưng ít nhất cũng có cái để nhớ. Ta nghe nói chỗ khác, người dưới tam lưu thậm chí còn không được thi khoa cử, đời đời kiếp kiếp đều không ngóc đầu lên được, con hát chỉ có thể là con hát cả đời.”

“Hóa ra là thế à.”

Lý Hỏa Vượng lại có nhận thức mới về thế giới này.

“Vậy còn đạo sĩ giống như ta thì sao? Địa vị ở đây thế nào?”

Lý Hỏa Vượng hỏi lần nữa.

“Đạo sĩ là một trong tam giáo không thuộc Cửu lưu, đa số người gặp phải đạo sĩ thì vẫn khá tôn kính, dù có bất kính cũng sẽ tránh xa ra, dù sao chuyện thần thần quỷ quỷ có ai nói rõ được đâu.”

Câu này của Triệu Ngũ làm Lý Hỏa Vượng bỏ luôn suy nghĩ định cởi đạo bào trên người ra.

Nếu sau này phải vào Nam ra Bắc, vậy mặc đạo bào này sẽ thuận tiện hơn áo vải nhiều.

“À đúng rồi Triệu Ngũ, vậy người giống Đan Dương Tử thì sao? Địa vị của bọn họ cao lắm nhỉ?”

Lý Hỏa Vượng lập tức hỏi vấn đề mấu chốt.

“Lý sư huynh, nói thật là ta cũng không biết, trước khi ta bị hắn bắt đi thì ta còn không biết thế gian thật sự có người lợi hại như vậy, ta tưởng mấy cái đó đều do người kể chuyện bịa ra thôi.”

“Thế à…”

Lý Hỏa Vượng suy tư, những nơi thế này tin tức rất nghẽn, theo lý mà nói thì phải có không ít người như Đan Dương Tử mới đúng, kết quả là người địa phương như Triệu Ngũ lại không biết.

Nhưng mà hắn đoán người như Đan Dương Tử chắc sẽ có người khắc chế được, nếu không thì hắn cũng không chạy vào trong rừng sâu núi thẳm lén tu tiên rồi.

“Tiểu đạo gia! Tiểu đạo gia! Ngươi mau nhìn cửa thành kìa, chúng ta đến rồi!”

Nghe thấy Lữ trạng nguyên gọi, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Đi mấy ngày liền cuối cùng cũng xuất hiện bức tường thành thấp bé bị một hàng rêu xanh che kín, mà trong tường thành kia chính là mục đích của bọn họ, trấn Kiến Nghiệp.

Gánh hát Lữ gia thuận lời đi vào nhưng đám Lý Hỏa Vượng thì không may mắn như vậy, bởi vì tướng mạo của bọn họ quá đặc biệt, còn chưa vào được bao lâu thì đầu mục trên trấn đã dẫn người đến gây phiền phức.

“Keng!”

Hai tay đầu mục giơ đao, vẻ mặt cực kỳ kiêng kỵ hỏi Lý Hỏa Vượng:

“Dừng lại, dừng lại, chuyện gì thế hả, ngươi là ai!”

“Diêm đầu mục, là ta, đây đều là người quen của ta, bọn họ không có ý xấu, chỉ muốn tiễn ta về nhà thôi.”

Triệu Ngũ ngồi trên xe lừa lên tiếng chào hỏi.

Thấy gương mặt của Triệu Ngũ, địch ý của đầu mục lập tức giảm xuống, thu đao vào.

“À, là lão Ngũ Triệu gia đấy à, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu thế? Bảo mấy người giống ngươi đàng hoàng một chút, mua mấy cái mũ vải rộng vành che lại, đừng dọa đến hàng xóm láng giềng.”

“Đa tạ Diêm đầu mục, gần đây nhà ta ổn không?”

“Ổn, đương nhiên ổn rồi. À phải, nhị tỷ của người lập gia đình rồi, là một người tốt, mau về xem thử đi.”

Vì để tránh thêm phiền phức, dưới sự dẫn đầu của Triệu Ngũ, Lý Hỏa Vượng tới một quầy bán mũ rộng vành, mua mấy mũ rộng vành bằng vải đen.

Sau đó nhóm dược liệu cũng đeo lên, mặc dù thế này cực kỳ dễ thấy nhưng ít nhất cũng không dọa ai được.

Lý Hỏa Vượng quyết định thời gian xuất phát lần sau với Lữ trạng nguyên lần nữa rồi nói với Triệu Ngũ:

“Nhà ngươi ở đâu? Đến thăm nhà ngươi trước đi.”

Nhìn những thứ quen thuộc xung quanh, cảm xúc của Triệu Ngũ hơi kích động, hắn không đội mũ rộng vành vì người trong thành đều biết hắn.

Tứ chi Triệu Ngũ vô lực dùng hai tay cố gắng chống lên xe lừa để nhảy xuống.