Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 614: Thứ Gì




Người đàn ông để râu không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác, hắn lấy ra một chuỗi hạt Phật giáo, quấn nó quanh ngón tay của mình.

Cái bóng đen lại lần nữa xuất hiện trong nước biển xanh thẫm không thấy được gì, hai chân Lý Hỏa Vượng giậm thật mạnh, tung người nhảy lên, trực tiếp nhảy xuống dưới nước.

Trước khi Lý Hỏa Vượng rơi xuống nước, mái tóc đen dài trên mặt nước như đột nhiên sống lại, vội vàng quấn lấy cơ thể hắn.

"Úm đề đát tần na cấp cấp nhϊếp!"

Những đồng tiền đồng với lớp gỉ màu xanh nhanh chóng tách ra, với một tia sáng lạnh lóe lên, những sợi tóc đen này ngay lập tức bị cắt thành nhiều đoạn, không động đậy nữa.

Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, một âm thanh "tõm" vang lên, trực tiếp rơi xuống nước biển lạnh thấu xương.

Khi nước biển mặn nhấn chìm một Lý Hỏa Vượng không có làn da bao quanh, giống như chiên trong chảo dầu, cơ thể hắn đau đến mức run rẩy dữ dội.

---

Đối mặt với tình thế nghiêm trọng trước mặt, chẳng màng đến nỗi đau buốt của mình, Lý Hỏa Vượng lấy từ trong ngực ra hai viên đá huỳnh quang và ném trực tiếp chúng vào màn nước đen ngòm.

Viên đá phát ra ánh huỳnh quang nhanh chóng rơi xuống, chiếu sáng một góc khuất của "Long Vương gia" trong bóng tối, một dải dài dường như được bao phủ bởi mái tóc đen hiện ra trước mặt hắn.

"Đây là cái gì!"

Lý Hỏa Vượng nghiến răng, tay phải trực tiếp cầm lấy kiếm, chém một nhát vào cổ tay hắn, xương cốt hung tợn chui ra khỏi cánh tay gãy, nhanh chóng xoay tròn về phía thứ đó.

Còn từ cánh tay bị gãy của Lý Hỏa Vượng, một vài xúc tu màu đen vặn vẹo chui ra, miễn cường ghép lại thành một bàn tay.

Khi bàn tay trái của Lý Hỏa Vượng chui ra chui vào khỏi khối đen đó, nước biển dần dần bị nhuộm đen bởi dòng máu màu đen, thứ đồ vốn dĩ được cô đặc lại thành một khối giờ đây buộc phải phân tán ra.

Những thứ trông giống như khuôn mặt người dần hiện ra từ mái tóc đen, trong đôi mắt màu xanh thẫm kia tràn ngập vẻ thù địch và sát khí.

"Đây không phải là mặt người, đây là mặt khỉ, căn bản không có long vương gia nào cả, chỉ có những con khỉ nước hợp thành một đoàn."

Lý Hỏa Vượng nhìn thứ đang uốn éo như tảo nước trước mặt, thầm nghĩ.

"Khỉ nước cũng không sao, ít nhất chúng có thể hiểu được tiếng người."

Một tiếng keng vang lên, hắn rút thanh Tử Tuệ Kiếm ra, toàn thân tràn ngập sát khí, Lý Hỏa Vượng đột nhiên há miệng, bọt khí cuồn cuộn bay về phía mặt nước.

"Cút!"

Một đám khỉ nước đông đảo này nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng, nhưng một lúc sau, thân ảnh với mái tóc đen đó dần dần lắc lư theo sóng nước, cũng dần biến mất ngay tại chỗ, như thể thực sự bị Lý Hỏa Vượng dọa cho sợ hãi.

Thấy đã thoát khỏi được nguy hiểm, Lý Hỏa Vượng đang chuẩn bị trồi lên, nhưng hắn không thấy bóng dáng tên đầu trọc có râu quai nón lúc trước đâu.

"Hắn đâu? Ban nãy đã không thấy hắn rồi."

Lý Hỏa Vượng dùng sức ngoi lên khỏi mặt nước, hít thở sâu vài cái rồi lại lặn xuống nước, tìm kiếm bóng dáng người có râu đã biến mất kia.

Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần liên tục, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng tìm thấy người đàn ông trọc đầu có bộ râu quai nón dưới đáy nước.

Chỉ có điểu, hắn đã mất đi một nửa khuôn mặt, mắt trái cũng bị con khỉ nước cắn lồi ra. Da mặt hắn bị nước biển giội rửa, trông còn sáng hơn da Bạch Linh Miểu.

"Ngươi..."

Lý Hỏa Vượng nhìn thi thể của đối phương, không biết nên nói gì mới phải.

"A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, ngươi là người đầu trọc, ngươi còn có thể làm việc thiện, ngươi nhất định sẽ trở thành một hòa thượng đáng kính."

Hòa thượng đứng bên cạnh bắt đầu siêu độ.

Lý Hỏa Vượng bất lực, chỉ biết thở dài trong lòng, bàn tay nắm lấy bộ râu ngập trong dòng máu, bơi về phía mặt biển.

"Lẽ ra trước đó ta phải kiểm tra thân thủ của hắn rồi mới cho hắn ta xuống biển mới phải."

Ngay khi trong lòng Lý Hỏa Vượng cứ mãi trăn trở những vấn đề này, sau lưng hắn đột nhiên vang lên tiếng hét thất thanh của tên hòa thượng.

"Đạo sĩ, cẩn thận! Đằng sau ngươi có...!"

Tên hòa thượng còn chưa kịp nói xong, Lý Hỏa Vượng đã quay ngoắt đầu lại, khung cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là một cái miệng rộng dữ tợn còn to hơn một căn nhà, mọc dày đặc những xúc tu vừa mảnh vừa sẫm màu.

"Hả?"

Lý Hỏa Vượng sững sờ nhìn chiếc quạt điện đầy bụi bặm trên đỉnh đầu.

Một bông hoa dại nhỏ màu trắng lấp đầy tầm nhìn của Lý Hỏa Vượng.

"Anh trai, ngươi tỉnh rồi sao? Nhìn xem, bông hoa này có đẹp không? Ta hái được ở bên ngoài đấy."

Lý Hỏa Vượng dời tầm mắt, thuận theo bàn tay mập mạp đang cầm hoa nhìn lên trên, nhìn thấy một khuôn mặt mập mạp phúc hậu.

Có lẽ tuổi của hắn cũng đã lớn, ít nhất cũng bốn mươi, năm mươi tuổi, nhưng hành vi động tác của hắn ta đều mang đến cảm giác như một đứa trẻ, ánh mắt của hắn cũng thuần khiết vô cùng.

Đột nhiên, cơ bắp toàn thân Lý Hỏa Vượng căng lên tức thì.

"Không đúng! Ban nãy ta còn bị thứ gì đó trong nước ăn thịt, sao tự nhiên lại ở đây?"

Hắn giãy dụa muốn cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện ra tứ chi của hắn đã bị một sợi dây lớn trói chặt không thể di chuyển.

"Anh trai, đây là bệnh viện Bạch Tháp mà, mặc dù một số người cũng gọi nó là nhà tù Bạch Tháp. Ta là bị quản giáo đưa đến đây khi đang lục thùng rác trên đường."

"Quản giáo nói, ta cũng không quá ngu ngốc, nên để ta cho ngươi ăn chút đồ hôi thối, sau đó hắn sẽ cho ta thêm kẹo."

Nhìn những thứ xa lạ trước mặt, tâm trí Lý Hỏa Vượng nhanh chóng quay cuồng.