"Mang thẻ bài ra đây."
Người đàn ông tên Nam Cung sờ lên hoa văn trên thẻ bài rồi trực tiếp ném trả lại.
"Ừ, Nhĩ Cửu, phải không? Trước khi đi Nhị Ngưu có nói với ta."
Lý Hỏa Vượng vẫn nhớ tên tự của Ký Tương hình như là Nhị Ngưu.
Nhìn Tư Mã Lam đang nói chuyện với Nam Cung, trong đầu Lý Hỏa Vượng bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Ngay sau khi Tư Mã Lam cùng bên kia tán gẫu xong, đang chuẩn bị dẫn Lý Hỏa Vượng tiếp tục đi về phía trước, Lý Hỏa Vượng đột nhiên lên tiếng.
"Tư Mã huynh, tại hạ lần đầu tới đây, dám hỏi ta sẽ nhận việc từ ai?"
Tư Mã Lam hơi kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Nếu thẻ bài của ngươi đã lên đến canh kỳ thì không phải nhận công việc từ ai cả, mà là ngươi tự mình chọn công việc."
Tư Mã Lam dẫn Lý Hỏa Vượng quay lại tiền sảnh, kéo mở một bức bình phong rồi bước vào.
Phía sau tấm bình phong không có gì ngoại trừ một cái bàn và một vài cái ghế đẩu, con chim của Tư Mã Lam lại dùng mỏ mổ vào mặt bàn.
Ngay sau đó, một thái giám làn da trắng bóc bước vào, hành đại lễ với Tư Mã Lam và Lý Hỏa Vượng. Bóng của ba người cũng được phản chiếu trên bức bình phong sơn thủy bên cạnh họ.
"Ngươi muốn làm việc gì cứ việc hỏi hắn, dù sáng nay mới tới hắn cũng biết hết thảy. Ngươi cũng có thể tìm hiểu từ hắn, vùng Giám Thiên Ti này có bao nhiêu người có chức vị thấp hơn ngươi, sau đó chọn ra một trợ thủ cho mình."
Nghe được lời của Tư Mã Lam, Lý Hỏa Vượng nhìn vị thái giám trước mặt, suy nghĩ một chút mới hỏi hắn:
"Bình thường đều nhận việc như thế này sao?"
---
Nghe thấy câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, người thái giám kia cung kính trả lời.
“Thưa đại nhân, thông thường những việc tồi tệ đều giao cho những người bên phía Canh Kỳ, nếu như người có thể trèo cao lên trên nữa thì có thể sẽ khác rồi…”
Nghe thái giám nói nhẹ dàng êm tai như vậy, Lý Hỏa Vượng phát hiện ra điều này giống với những gì mà Thác Bạt Đan Thanh đã nói với hắn trước đó.
Giám Thiên Ti thì là bên trong chặt chẽ bên ngoài buông lỏng, nếu như còn muốn trèo lên trên cao, vậy những đối ứng kia sẽ càng ngày càng chặt chẽ hơn.
Đợi đến được vị trí của Ký Tướng thì căn bản so với việc làm quan trong điều đình cũng không có gì khác biệt lắm. Dù là có quan phục thì cũng sẽ bị những thượng quan bên trên quản lý đấy thôi.
Nhưng mà với việc đối ứng thì người trong Giám Thiên Ti có thể nhận được một số đồ mà một vài người khác nhìn không thấy. Ví dụ mà nói thì giống như công thức xua tan nỗi ám ảnh trong lòng để kéo dài tuổi thọ, còn có các thể loại công thức và châu báu mà người trong Ti có thể nhận lấy mà không truyền ra bên ngoài. Quan chức càng cao, có thể dùng bổng lộc để đổi lấy một vài đồ càng tốt hơn.
Đương nhiên, nếu như giống với Lý Hỏa Vượng mất đi người chỉ huy thì đương nhiên là không có, chỉ có thể dùng viên thuốc Dương Thọ để đổi lấy một số đồ dùng bình thường.
Còn về việc làm sao từ vòng ngoài Giám Thiên Ti bước vào phạm vi bên trong thì còn phải xem hành vi thông thường của mỗi một người.
Chỉ cần lãnh đạo của Giám Thiên Ti cảm nhận được đã đủ cần cù phấn đấu mà lại thông minh, hơn nữa bối cảnh phía sau có thể hoàn toàn tin tưởng được thì sau đó mới phái người đến để thảo luận chi tiết.
Nhưng mà những điều đó thì Lý Hỏa Vượng một chút cũng chẳng quan tâm, hắn có mục đích của hắn.
“Những chuyện vụn vặt liên quan đến Tọa Vọng Đạo bên trong Giám Thiên Ti bao gồm những gì?”
“Đại nhân, xin đợi một lát. Nô tài sẽ đi lấy cho người ngay đây.”
Thái Giám cúi đầu chậm rãi từ bức bình phong bước ra.
Nhìn thầy hành động của Lý Hỏa Vượng, Tư Mã Lam hơi chau mày, nhắm hờ mắt rồi hỏi:
“Tại sao ngươi chỉ muốn tìm Tọa Vọng Đạo?”
“Ta có thù oán với bọn chúng.”
Lý Hỏa Vượng trả lời một câu bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Cũng không biết Tư Mã Lam có tin hay không, dù sao thì cũng không hỏi lại nữa.
Không bao lâu sau, người thái giám kia quay về, hai tay cầm một xấp giấy đầy chữ.
“Vị đại nhân này, những thứ này đều là…”
Hắn chưa nói xong, Lý Hỏa Vượng đã giành lấy trước một bước, mở từng tờ ra.
Nhưng mà, lật từ đầu đến cuối, Lý Hỏa Vượng cũng không tìm được dấu vết nào liên quan đến Bắc Phong.
Đợi đến khi Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, thì mới nhận ra Tư Mã Lam không biết đã đi từ lúc nào rồi.
Hắn cũng chẳng thèm để ý nữa, hỏi ngay người thái giám bên cạnh:
“Sao toàn là mấy tên lính quèn thế? Hơn nữa cũng không rõ ràng, ngay cả thông tin chính xác cũng không có, không có chuyện tồi tệ nào dùng để đối phó với Tứ Hỷ và Tam Nguyên hả?”
Nghe thấy lời của Lý Hỏa Vượng, người thái giám kia ngay lập tức sợ đến mức mặt tái nhợt.
“Ôi chao, thưa đại nhân, nếu mà có chuyện tồi tệ của Tứ Hỷ và Tam Nguyên, vậy thì đúng là chuyện quan trọng, Giám Thiên Ti đã phái người đi giải quyết từ lâu, nào còn chọn từ từ được nữa chứ?”
“Nô tài nói cho người nghe này, việc tồi tệ này tất nhiên cũng chia ra thành mấy loại, dù là loại được coi là cấp Bính này kia như Tứ Hỷ và Tam Nguyên của Tọa Vọng Đạo nhưng cũng cực kỳ quan trọng, phải làm một cách nhanh chóng và kiên quyết thôi, không được phép ở đây chọn từ từ đâu.”