Nhìn sáu lượng bạc, Lí Hỏa Vượng cũng không chút chối từ, chìa tay ra lấy ôm vào ngực, hiện tại hắn đang rất cần số tiền này.
“Tiểu đạo gia, cứ từ từ ăn, chúng ta đi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta lại lên đường.”
Ăn uống no say, Lữ gia cũng buồn ngủ, cần phải về ngủ bù, dù sao cả đêm qua đã không ngủ.
Sau khi Lữ gia rời đi, trong nhà chỉ còn lại Lý Hỏa Vượng, hắn nhìn con gà quay còn to hơn cái đầu mình ở trước mặt, nghĩ ngợi lung tung rồi nói với người hầu bên cạnh:
“Có gì cho ta quá giang được không?”
Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng dắt một con lừa ra khỏi Ngũ Lý Cương, con lừa kéo theo đằng sau một chiếc xe đẩy, trên xe chồng chất những túi lương thực.
Sáu lượng bạc tuy không nhiều nhưng phải tiết kiệm, mặc dù không thể mua được ngựa, nhưng mua lừa vẫn tốt.
Với xe lừa này, ít nhất trên đường đi cũng không cần phải vác lương thực trên lương mỗi ngày.
Đợi khi Lý Hỏa Vượng ra tới, liền thấy những người còn lại vẫn đang nép mình trong đống rơm rạ ngoài đồng.
Họ không vào làng, rất dễ hiểu vì họ sợ rằng vẻ ngoài kỳ dị của mình sẽ khiến người trong làng khiếp sợ.
Đi tới, Lý Hỏa Vượng thấy họ đang cầm khoai lang nướng lửa.
Lý Hỏa Vượng với tay lấy từ trong xe, hắn lôi ra một con gà nướng dậy mùi thơm nức mũi:
“Ăn cái này đi.”
Đám người ấy đã ăn lương khô không biết bao nhiêu ngày rồi, nhìn thấy thứ này không thể kìm lòng được, vội vàng háo hức chạy tới.
Hơn chục người chia nhau một con gà, mỗi người không được bao nhiêu, nhưng ai nấy đều ăn rất nghiêm túc. Ngay cả xương gà cũng cẩn thận cắn thành từng miếng vụn, bỏ vào trong miệng nuốt chửng.
“Lý sư huynh, gà này ở đâu ra thế? Còn xe lừa này nữa, tối hôm qua ngươi đã đi đâu?”
Bạch Linh Miểu hai tay đang cầm cổ gà lên tiếng hỏi.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên đống rơm nhắm mắt lại, miêu tả nguyên nhân và quá trình một cách vắn tắt.
Khi biết được Lý Hỏa Vượng đã liều mạng để có được thứ này, Bạch Linh Miểu thả cái cổ gà trong tay xuống, nàng nghe theo âm thanh leo đến bên người Lý Hỏa Vượng, nhìn hắn với vẻ đau lòng.
“Lý sư huynh, thật có lỗi, là bọn ta đã làm liên lụy đến ngươi, nếu không vì bọn ta, ngươi đã không cần phải liều mạng như vậy.”
Lý Hỏa Vượng mở mắt ra, nhìn cô gái đang bịt mắt bởi mảnh vải màu xanh:
“Không liên quan gì đến các ngươi, vì thứ đó có thể đến đền thờ Hồ gia, hẳn là đã để mắt đến chúng ta từ lâu rồi, thậm chí, cho dù tối qua không xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt.”
“Hơn nữa…”
Lý Hỏa Vượng ngừng lại, nhớ lại lúc hắn hoàn toàn bị rơi vào ảo giác ở Thanh Phong quán:
“Hơn nữa, tương lai ai mang đến phiền phức cũng chưa xác định được đâu.”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc, lại nhìn cô gái trẻ ở trước mặt, hắn đưa tay nắm lấy tay của đối phương.
Bạch Linh Miểu ngượng ngùng rụt người về phía sau, nhưng cũng lập tức dừng lại.
Nhưng rồi một hồi sau, Lý Hỏa Vượng lại nghĩ ngợi, nằm trên đống rơm, hắn nhắm mắt lại, đưa mắt đi chỗ khác rồi buông bàn tay đang nắm chặt.
Thế nhưng, ngay lúc vừa buông ra, đôi tây mềm mại ấy rất nhanh liền lia theo, nắm thật chặt lấy.
Sau một đêm ngon giấc, hai nhóm người với những mục đích khác nhau lại lên đường.
Mục tiêu tiếp theo của bọn họ là Kiến Nghiệp trấn, đây cũng sẽ là nơi tụ hội quy mô lớn để Lý Hỏa Vượng một lần bước vào thế giới này.
“Tiểu đạo gia. Ngũ Lý cương cách Kiến Nghiệp trấn không xa, theo lịch trình của chúng ta, ta sẽ đến nơi trong khoảng bốn đến năm ngày.” Lữ Trạng Nguyên báo cáo với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Ngũ đang bị ngốc tử cõng lấy: “Thế nào? Chúng ta mau chóng về nhà, ngươi thấy vui không?”
Trước đó Triệu Ngũ đã nói qua, nhà hắn ở Kiến Nghiệp, những ngày qua tiếp xúc với hắn, Lý Hỏa Vượng đã biết đôi chút về Triệu Ngũ.
Hắn cảm thấy bộ não của đối phương vô cùng hữu dụng, chẳng qua vì thân thể hoạt động bất tiện, cũng không đọc được chữ nên hắn không phát huy được tiềm lực của mình mà thôi.
“Triệu Ngũ, có vẻ như đều để mắt đến nhà ngươi rồi, thế nào, ngươi mời huynh đệ bọn ta đi một chuyến tửu lâu, được không?”
Cần Oa ở bên cạnh trêu chọc.
Song, phản ứng của Triệu Ngũ lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trên mặt hắn ta nở một nụ cười gượng gạo: “Nếu một người què quặt như ta trở về nhà thì thế nào, tay không thể nâng vai không thể gánh. Ở trong nhà cũng chỉ như đồ ăn hại mà thôi.”
Dứt lời, bầu không khí trở nên yên lặng, câu nói này của hắn như đâm mọi loại thuốc độc vào trái tim mọi người.
Những người có thể ở lại trong liệu phòng, ngoại trừ Lý Hỏa Vượng, ít nhiều đều có khiếm khuyết, cho dù có trở về quê cũ, bọn họ vẫn là kẻ ngoại tộc bị kinh sợ, hoặc bị ghét bỏ.
Từ Thanh Phong quán đi ra, việc thoát khỏi nỗi sợ hãi cái chết là rất không tồi, nhưng lại lần nữa quay về cái chốn bị mọi người khinh khi và thù địch cũng không phải điều gì đáng hạnh phúc.