Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 579: Chỉ Là Ảo Giác




Hắn quỳ trên mặt đất, lấy tay viết ra hai cái tên trên mặt đất, Dương Na Na, Tôn Hiểu Cầm. Nhìn chằm chằm vào hai cái tên này, trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra vẻ sợ hãi, thậm chí hắn sợ hãi đến mức run lên bần bật.

"Tất cả đều chỉ là ảo giác, là ảo giác thôi! Ta đã sớm xuyên không rồi, đây không phải là sự thật!"

Bàn tay run rẩy của Lý Hỏa Vượng định giơ lên, nhưng hắn lập tức thu lại như thể bị điện giật.

Đột nhiên hắn nắm lấy viên sỏi trên mặt đất, đập liên tục vào đầu mình.

Ngay lập tức, máu từ đầu của Lý Hỏa Vượng tuôn ra ào ạt, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Lý Hỏa Vượng lại cầm lấy hòn đá và tiếp tục đập mạnh vào đầu mình.

Nước mắt và mồ hôi của Lý Hỏa Vượng hòa với máu của hắn, khiến bộ dạng lúc này của hắn trông vô cùng đáng sợ.

"Đây là giả, rõ ràng là giả! Rõ ràng là ảo giác! CMN rốt cuộc ta đang chần chừ cái quái gì vậy! Miểu Miểu vẫn đang đợi ta đến cứu nàng ấy mà!"

---

“Đây là ảo giác, đây chỉ là ảo giác mà thôi!!”

Bên dưới gầm cầu tối tăm, Lý Hỏa Vượng sứt đầu mẻ trán nằm trên mặt đất, hắn vừa run rẩy vừa lặp đi lặp lại như thể muốn củng cố niềm tin của mình.

Toàn bộ khung cảnh khiến Hoan Hoan sợ đến phát khóc, cái bánh bao nhỏ trong tay cô bé lăn cuồn cuộn trên mặt đất, cô bé khóc òa lên rồi quay người chạy khỏi gầm cầu.

Lý Hỏa Vượng vẫn quỳ tại chỗ, hắn suy nghĩ rất rất lâu. Không gian xung quanh cứu tối rồi lại sáng, từ ngày sang đêm.

Sau khi khu rừng và gầm cầu biến đổi cho nhau ba lần, hắn đi đến bên bờ sông rửa sạch sẽ vết máu trên mặt rồi xoay người ra khỏi gầm cầu, một tia sáng sắc lạnh lỗ ra từ khe hở giữa các ngón tay Lý Hỏa Vượng.

Còn mặt đất lúc trước, chỉ còn lại tên của Tôn Hiểu Cầm, cái tên còn lại đã bị máu bao phủ lên toàn bộ.

Lý Hỏa Vượng nhớ trường của Dương Na ở đâu, nàng đã từng rất hào hứng miêu tả cho hắn, lúc đó hai người còn từng hẹn nhau đợi một ngày nào đó mọi thứ tốt lên, họ sẽ cũng nhau đi khám phá xung quanh trường, cùng nhau nếm những món ăn ngon ở khu phố ẩm thực gần đó.

Chỉ cần là những chuyện liên quan đến Dương Na thì Lý Hỏa Vượng sẽ nhớ cực kỳ rõ, dù nàng chỉ từng nói với hắn có một lần.

Lưỡi dao sắc bén cạo qua đầu Lý Hỏa Vượng, cắt hết toàn bộ những mảng tóc lởm chởm trên đầu hắn xuống, để lộ ra phần da dầu không dính máu bên dưới.

Lý Hỏa Vượng cởi bỏ bộ quấn áo cũ bẩn thỉu khó chịu trên nguồi rồi mặc lên bộ đồ của người khác phơi bên ngoài.

Ngoại hình Lý Hỏa Vượng lúc này trông vô cùng bình thường, như vậy khi hắn đi trong đám đông sẽ chẳng còn ai chỉ chỉ trỏ trỏ hắn nữa.

Hắn lợi dụng lúc trời tối chui vào nhà ga rồi lại ngụy trang thành người thân gửi hành lý cho hành khách nhằm lẻn lên tàu hỏa.

Đến khi Lý Hỏa Vượng mơ mơ màng màng tỉnh giấc, hắn phát hiện bản thân đã đến thành phố mà Dương Na sinh sống rồi.

Nhìn biển báo phía trên trạm xe buýt, Lý Hỏa Vượng lết từng bước chân nặng nề, khó khăn di chuyển về đại học Thành.

Hắn đi chậm vô cùng, dường như con đường dài đằng đằng này sẽ không bao giờ dừng lại, nhưng dù có đi chậm bao nhiêu thì cuối cùng sẽ có ngày đến được nơi đó.

Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế ngựa của quán nướng, ánh mắt hắn ảm đạm nhìn chằm chằm cổng lớn của trường học, hành động kì quặc của hắn thu hút một số ánh mắc nghi hoặc của người xung quanh.

“Mày đang đợi cái gì! Đây chỉ là ảo giác mà thôi, Dương Na cũng chỉ là giả mà thôi! Đứng lên và hành động đi! Mình không thể ở trong ảo giác mà vứt bỏ đi hiện thực được! Lẽ nào mày thực sự muốn Miểu Miểu biến thành cái thứ người không ra người quỷ không ra quỷ đấy sao?”

“Mình xuyên không rồi, mình xuyên không từ lâu rồi!! Dương Na sẽ không làm sao đâu, nàng ấy sẽ sống thật tốt ở thế giới này thôi! Sẽ không có thằng điên nào bám lấy nàng, cản trở hạnh phúc của nàng đâu!”

“Mày còn chần chừ gì nữa! Tiến lên đi! Hành động đi! Mày đã hại Miểu Miểu biến thành bộ dạng quái quỷ như hiện tại rồi, lẽ nào mày không muốn đi cứu lấy nàng ấy ư?”

Trong lòng Lý Hỏa Vượng đau khổ giằng xé. Giờ đây hắn thực sự cần một cái gì đó có thể giúp hắn rũ bỏ sự do dự này, có thể giúp hắn đứng lên thật dứt khoát.

Đúng lúc này, bà chủ mập đi đến bên cạnh hắn.

“Khụ…khụ, bạn học này, cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu có vẻ không được tốt đâu.”

Lý Hỏa Vượng hoàn toàn ngó lơ, hắn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Bà chủ cầm chiếc khăn lau cái bàn trước mặt Lý Hỏa Vượng rồi quay người chuẩn bị đi làm việc của mình.

Tiếng hét thất thanh bỗng truyền đến từ phía cổng trường lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của bà chủ. Chẳng bao lâu sau, nàng liền thấy một đám nam sinh nữ sinh hoang mang chạy ra từ bên trong trường.

“Ấy? Sao đấy, chuyện gì đây?”

Khi những người khác đi ra từ cái sạp nhỏ, bà chủ đưa tay ra kéo lấy một nam sinh hay ăn ở quán mình.

“Này, béo béo cho ta hỏi, trong trường xảy ra chuyện gì thế?”

“Chị Lưu, mau báo cảnh sát đi! Băng cướp ngân hàng ấy đến đây rồi! bây giờ chúng đang xông vào khu phòng ngủ nữ! Trong đó còn có một tên có súng nữa!”

Nghe đến đây, Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay người lại nhìn cậu nam sinh vừa nói rỗi bỗng nhiên hắn bật cười.