Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 577: Bất Tử




Lý Hỏa Vượng nhận lấy, nhanh chóng trải ra, hắn nhìn trái nhìn phải, sau đó lao về phía người đàn ông đang nhìn lén hắn phía sau một cái cây, một lúc sau, hắn trở lại với một cái đầu lâu đẫm máu, bắt đầu bói quẻ. Nhìn vào bên trên quẻ tượng, Lý Hỏa Vượng ném chiếc đầu lâu trong tay đi, tiếp tục tìm kiếm.

Những quẻ bói trước đây luôn bách phát bách linh, thật không ngờ lần này quẻ bói lại hiếm khi không phát huy được tác dụng, cho dù tìm thế nào cũng không tìm được hoa văn trên quẻ bói.

Một ngày một đêm trôi qua, cuối cùng Thác Bạt Đan Thanh cũng đã tìm thấy họ.

"Mau đến đây! Hồng Đại đã tìm được rồi!"

Không quan tâm đến sự kiệt quệ của cơ thể, cả ba người họ cùng quay trở lại chỗ cũ.

Khi nghe nói Lý Hỏa Vượng dùng quẻ để tìm Tâm Trọc nữ, Hồng Đại nói:

"Đương nhiên là không tìm được rồi, đối với những thứ có dính chữ Tâm này, hoàn toàn không sử dụng được cách này."

Lý Hỏa Vượng nghe vậy thì khẽ gật đầu, âm thầm ghi nhớ điều này trong đầu.

Chẳng mấy chốc họ đã quay trở lại, vừa hay nhìn thấy Thác Bạt Đan Thanh đang tàn nhẫn chặt đầu Tâm Trọc nữ đó và ném xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim Lý Hỏa Vượng lập tức co rút lại, hắn lo lắng quan sát mọi thứ trong bóng tối xung quanh.

Tuy nhiên, một thời gian dài đã trôi qua nhưng bốn bề xung quanh vẫn không có gì thay đổi, những người bị giấu đi đó không hề mất đi một ai.

"Chuyện gì thế này?"

Lý Hỏa Vượng không khỏi cất tiếng hỏi.

Ngay lúc này, đầu của Tâm Trọc nữ trên mặt đất chậm rãi di chuyển về phía vị trí cái đầu của hắn. Mặc dù trong mắt hắn không hề có ánh sáng, nhưng hắn đích thực là vẫn còn sống.

Nhìn thấy hành động của họ, những tiếng cười nhạo chói tai vô cùng gay gắt vang lên từ khắp nơi.

"Haha! Ngươi còn muốn giết nàng ta cơ đấy, lẽ nào các ngươi không biết ở nơi này không ai có thể chết sao?"

"Ngươi tưởng bọn ta không muốn chết sao? Bọn ta đã muốn chết từ lâu rồi! Có biết điều gì còn đáng sợ hơn cái chết không? Đó là phải sống như thế này mãi mãi đấy!"

Nghe đến đây, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy lạnh sống lưng, nếu muốn phá bỏ cục diện chỉ có thể giết chết Tâm Trọc nữ này, nhưng mà ở đây Tâm Trọc nữ này hoàn toàn không thể chết được!

Ngay sau đó, Bạch Linh Miểu rút thanh Tử Tuệ Kiếm trên người của Lý Hỏa Vượng ra và quệt mạnh vào cổ của Hồng Đại đang đứng bên cạnh.

Sau khi nhìn thấy Hồng Đại dù đang chảy rất nhiều máu những vẫn không có dấu hiệu sắp chết, mọi người lập tức hiểu được tình hình hiện tại là thế nào.

Điều này gần như tạo thành một sự bế tắc không thể nào tháo gỡ. Ký Tương sắc mặt lập tức sụp đổ, hắn vẫn muốn nói gì đó, nhưng một nắm đấm từ bên cạnh phút chốc đập mạnh vào mặt hắn.

"Lão thái giám chết tiệt! CMN đều là ngươi hại chúng ta! Nếu không phải ngươi dẫn chúng ta tới đây bắt cái Tâm Trọc nhảm nhí, bọn ta sao có thể đi đến nông nỗi này."

Đó là Thác Bạt Đan Thanh, hắn đã thay đổi hoàn toàn thái độ luôn hòa nhã trước đây, cũng hoàn toàn coi thường mấy thứ tôn ti trật tự, hắn xông đến trước mặt Ký Tương trong cơn thịnh nộ, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người từng là cấp trên của mình.

---

Thác Bạt Đan Thanh hoàn toàn sụp đổ, những người khác cũng không khá hơn là bao.

Liễu Tông Nguyên khó chịu quỳ trên mặt đất, chán nản dùng hai tay liên tục đập xuống đất.

Còn Hồng Đại thì đờ đẫn đứng im tại chỗ, ánh mắt đăm đăm nhìn vào mọi thứ xung quanh.

Một bầu không khí tuyệt vọng bao trùm lên tất cả mọi người. Mà giọng nói của những người không bao giờ chết xung quanh họ cực kỳ sắc bén mà chế giễu tất cả mọi người.

Trong tình huống này, dường như làm chuyện gì cũng đều là chuyện vô bổ, ngay cả cái chết cũng trở thành một hy vọng xa vời.

Thế nhưng, điều này không bao gồm cả Lý Hỏa Vượng, hắn đã trải qua đủ các loại tình huống tuyệt vọng, hiếm khi bị đánh bại bởi những thứ khác.

Khi nhận thấy vẻ mặt của Bạch Linh Miểu đang nhăn nhó hẳn lên, Lý Hỏa Vượng ôm lấy nàng, run giọng nói:

"Vẫn còn có ta mà, chỉ cần ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương nàng!"

Nhị Thần từ phía sau nhích lại gần, nhẹ nhàng dựa vào lưng Lý Hỏa Vượng, lần này hiếm khi Lý Hỏa Vượng không bài xích nàng ta.

"Tình hình đã vậy rồi, lẽ nào ngươi vẫn có cách giải quyết sao?"

Bạch Linh Miểu tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong tình huống tuyệt vọng như vậy, tại sao hắn vẫn có thể nói ra những lời như vậy.

Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn vào mái vòm tối đen trên đỉnh đầu mình.

"Tiên gia không thể vào nơi này, nhưng ta nghĩ có một sự tồn tại khác chắc chắn sẽ vào được."

"Ai?"

"Tam Hủy! Tam Hủy ở Bạch Ngọc Kinh!"

Trước đây Lý Hỏa Vượng đã từng đến Bạch Ngọc Kinh, không cần biết rốt cuộc Tâm Trọc được hình thành như thế nào, trước mặt một sự tồn tại đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới này, nó hoàn toàn không đáng nhắc đến, cho dù là Tâm Trọc một sống một chết hòa quyện với nhau đi chăng nữa.

Sau khi suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng nói với vẻ mặt kiên định:

"Ta muốn sử dụng Thương Khương Đăng Giai, mượn sức mạnh của Tam Hủy để phá vỡ ngõ cụt hiện tại."

Nếu có một cách khác để giải quyết ngõ cụt hiện tại, thì đó chỉ có thế là cách này.