Nụ cười của Hồng Trung càng lúc càng khoa trương:
“Vậy có lẽ ngươi đang phát điên đấy. Từ lâu ta đã cảm thấy tiểu tử ngươi chẳng phải người bình thường.”
Nghe được câu nói này, Lý Hoả Vượng trừng trừng nhìn Hồng Trung như muốn ăn tươi nuốt sống, gân xanh trên tránh không ngừng co giật.
“Ô ô ô! Sau ngươi lại trừng ta? Ta chửi ngươi là kẻ điên, ngươi làm gì được ta? Tiểu Hỏa Vượng!”
Hồng Trung ngửa người ra sau, trên khuôn mặt không có lấy một miếng da, những dải thịt đỏ xiên vẹo nặn ra một khuôn mặt với nụ cười hết sức cường điệu.
Lời mỉa mai của đối phương khiến Lý Hoả Vượng máu sôi sùng sục, đầu óc ong ong.
Một tiếng “Keng” vang lên, Lý Hoả Vượng một tay rút kiếm, vẻ mặt dữ tợn lạ thường vung kiếm đâm thẳng vào cổ mình:
“Nào! Cùng đến suối vàng đi!”
Nhìn thấy dòng máu đỏ tươi bắn lên không trung, Hồng Trung lập tức hoảng sợ:
“Này, này, này, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Hồng Trung chưa kịp nói xong, một thanh trường kiếm đã đâm xuyên qua bụng hắn, trực tiếp nhấc hắn lên rồi ném mạnh xuống đất.
Đó là Phương Thiên Hoạ Kích của Bành Long Đằng, nàng điên cuồng nắm chặt vũ khí trong tay tấn công Hồng Trung với toàn thân tràn đầy sát khí.
Vị tu sĩ vội vàng chạy tới, giọng nói thấp thỏm lo lắng:
“Ngươi không thể chết được, đạo sĩ, không phải ngươi muốn thoát khỏi tâm tố sao? Quay về tìm bác gái thì sao? Đừng từ bỏ.”
Đúng vào lúc này, một cái xúc tu vặn vẹo duỗi ra từ trong rốn, quấn lấy cổ tay Lý Hoả Vượng, giữ chặt.
Lý Hoả Vượng ngồi dưới đất, thở gấp gáp từng hơi, càng lúc càng nhiều xúc tu từ rốn duỗi ra, quấn chặt lấy tay đang cầm kiếm của Lý Hoả Vượng.
Loại cảm giác này rất không thoải mái, nó làm cho Lý Hoả Vượng cảm thấy phần bụng mình đang sôi trào sùng sục.
Thấy Lý Hoả Vượng cuối cùng cũng dịu đi một chút, hoà thượng lại đi tới trước mặt Hồng Trung, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:
“Ngươi đừng kích động hắn nữa, hiện tại đạo sĩ hắn cũng không có gánh nặng trên người, động thủ với bản thân sẽ không có chút nào do dự. Giống như đốt củi vậy, một chút lửa cũng bùng lên được.”
Hồng Trung liếc nhìn Lý Hoả Vượng đằng xa, hừ lạnh một tiếng, rồi biến mất vào dòng sông bên cạnh:
“Ngươi đúng là điên mà…”
Dưới sự thuyết phục và ngăn cản của vị hoà thượng và các xúc tu, Lý Hoả Vượng dần bình tĩnh trở lại. Khi hắn rút lưỡi kiếm ra khỏi cổ, những xúc tu màu đen ngoằn ngoèo hoà với chất lỏng sền sệt nhanh chóng lấp đi lỗ hổng.
Lý Hoả Vượng tỉnh táo trở lại, nhớ lại cảm giác hết sức kì lạ vừa rồi, tại sao bản thân đột nhiên trở nên cực đoan như vậy, đó thực sự là mình sao?
“Đạo sĩ, khẩn trương lên, vẫn còn có người đang lợi dụng những đứa trẻ kia để luyện đan. Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp. Chỉ cần ngươi chăm chỉ làm việc thiện, Phật Tổ trên trời cao đều sẽ nhìn thấy.”
“Chỉ cần ngươi cứu người đủ nhiều, có thể một ngày nào đó Phật Tổ sẽ xuống trần gian, giúp ngươi thoát khỏi biển khổ.”
Lời nói bâng quơ của vị hoà thượng khiến Lý Hoả Vượng bật cười, hắn chậm rãi cắm thanh kiếm đẫm máu vào lại trong vỏ đằng sau lưng, ngay sau đó loạng choạng đứng lên, đi về phía ngọn nến ban nãy đã biến mất.
“Hoà thượng, ngươi chẳng phải ma cọp vồ của ta, ngươi cũng chẳng phải do ta giết chết, hơn nữa cũng chẳng có gì chắc chắn rằng ngươi có chết thật hay không.”
Thân ảnh của hoà thượng thoáng loé lên yếu ớt, mắt mở to kinh ngạc hỏi:
“Ta chưa chết ư? Vậy ta là ai?”
Lý Hoả Vượng không trả lời hắn, chỉ im lặng chậm rãi đi vào động đá vôi tối tăm gồ ghề dưới lòng đất.
Hắn chưa đi được bao xa thì có một con ma bốn chân uốn éo từ từ bò ra, nó vươn chiếc lưỡi thật dài của mình ra liếʍ vết máu Lý Hoả Vượng làm vương trên mặt đất, ngay sau đó bóng dáng rất nhanh liền biến mất.
Lý Hoả Vượng trong trạng thái ẩn thân, lặng lẽ bước đi trong bóng tối, tìm kiếm những con ma quỷ đã biến mất.
Nếu tìm thấy bọn chúng, hắn liền tức tốc giải quyết hết, hắn chẳng quan tâm chuyện gì khác nữa, lúc này trong lòng Lý Hoả Vượng nóng như lửa đốt, chỉ muốn trút giận.
Đi một hồi, Lý Hoả Vượng nghe thấy một vài âm thanh, tuy âm thanh ấy rất hỗn loạn nhưng lại rất có trật tự một cách lạ thường.
Lý Hoả Vượng đi men theo thứ tiếng đó, ngay sau đó liền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, một đám ma quỷ đang gồng lên để ngồi thẳng lưng, đi theo sau là một tên quỷ mặc áo choàng đạo sĩ rách nát, hắn đang niệm chú gì đó.
Có một tên với chiếc ria đen ngòm sau gáy dẫn đầu, hẳn là tên cầm đầu ở đây, bởi trước mặt hắn đang bày biện một tấm giấy dày cộp, và hắn đọc nó.
Tứ chi của những tên ma quỷ này đều trông rất dị, nhưng chúng vẫn cuộn tròn đôi bàn chân dài đóng đinh của mình.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Hoả Vượng sửng sốt đến lạ lùng:
“Đây là...lớp học buổi sáng sao? Họ đang học lớp học buổi sáng sao?”
Nhìn những thứ này giống như đang ở trong lớp học buổi sáng, Lý Hoả Vượng mơ mơ màng màng trở lại Thanh Phong quán, cũng là quái vậy, cũng mang vọng tưởng thành tiên, cảnh tượng giống y đúc này khiến Lý Hoả Vượng vô thức muốn nôn, từ trong nội tâm ra đến bên ngoài đều cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Thứ chó má gì vậy, CM hắn ở đây để tu luyện thành tiên!!”
Lý Hoả Vượng nghiến chặt hàm răng, lập tức rút kiếm xông về phía trước.