“Không nhiều lắm, ăn tiết kiệm thì cũng đủ trong ba ngày.”
Triệu Ngũ đáp lời.
Lý Hỏa Vượng lấy ra mấy chục đồng tiền và một thỏi bạc nhỏ màu đen từ trong ngực đưa cho hắn, số tiền này là hắn lấy được từ trong kho nguyên liệu của Thanh Phong quán:
"Ngươi vào trong thôn đổi một chút đồ ăn đi. Đoán chừng cũng đủ để đi đường rồi."
Có mười mấy người hơn nữa đều là thanh niên lớn bé cho nên sẽ tiêu hao một lượng lớn lương thực, lúc ở Thanh Phong quán họ đã mang theo nhiều túi lương thực như vậy nhưng bây giờ đã ăn gần hết rồi.
Triệu Ngũ đang nằm trên lưng của tên ngốc muốn bảo tên ngốc đi vào thôn nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, hắn đưa tay ra gọi một tiểu đạo đồng có diện mạo trông khá hơn chút, đặt tiền trong tay và nói nhỏ điều gì đó.
Một tay Lý Hỏa Vượng chống lên đống rơm, đi về sân khấu phía xa.
“Cụ à, khi nào thì chúng ta lên đường?”
Lý Hỏa Vượng hỏi Lữ Trạng Nguyên.
Lúc này vẻ mặt của Lữ Trạng Nguyên rõ ràng có chút lo lắng,
"Tiểu đạo gia, cảm phiền ngươi chờ một chút, sáng sớm hôm nay không biết con dâu ta đã mang Tú Nhi chạy đi đâu rồi, chờ nàng quay lại thì chúng ta lập tức lên đường."
Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm thấy nghi ngờ:
"Hả? Không thấy nữa? Không phải ở kia sao?"
Khi Lữ Trạng Nguyên nhìn theo ngón tay của Lý Hỏa Vượng chỉ về phía đầu thôn, liền nhìn thấy La Quyên Hoa cầm mấy thước vải bố trong tay, ôm theo đứa con gái đang cười khanh khách đi về phía này.
Lúc nhìn thấy con dâu, Lữ Trạng Nguyên lập tức nổi giận lôi đình, ông ấy cầm tẩu thuốc xông tới mắng té tát vào mặt cô con dâu.
Trước sự tức giận của bố chồng, La Quyên Hoa tỏ ra vô cùng vô tội:
"Cha à, không phải ngươi bảo ta đi vào thôn gom vải sao? Ngươi nói vải ở trên trấn đắt..."
Sau khi trút được lửa giận, Lữ Trạng Nguyên quay người lại, cười híp mắt nói với Lý Hỏa Vượng:
"Tiểu đạo gia, không sao rồi, chúng ta đi thôi."
"Ơ kìa~! Cha, khoan hãy đi đã, lúc nãy con đi mua vải đã kiếm được mối làm ăn đấy."
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng và Lữ Trạng Nguyên đồng thời nhìn về phía La Quyên Hoa:
"Mối làm ăn gì?"
"Chúng ta có thể kinh doanh cái gì, đương nhiên là kinh doanh hát hí khúc rồi. Chủ thuê là vị lão gia tối hôm qua cho nhiều tiền thưởng nhất! Ngươi đi xem chút đi mà, ông ta nói có một số việc muốn bàn bạc tỉ mỉ với ngươi đó.”
Nghe vậy, Lữ Trạng Nguyên nhất thời không nhúc nhích nữa, ông ấy chậm rãi quay người lại, ngượng ngùng cười với Lý Hỏa Vượng.
Mặc dù đối phương không nói gì, nhưng nhìn biểu hiện thì Lý Hỏa Vượng dĩ nhiên hiểu ý của đối phương:
"Không vội, chủ gánh hát Lữ kiếm tiền càng quan trọng hơn. Chờ thêm một ngày cũng không sao."
“Ôi chao ôi chao, thật có lỗi quá có lỗi quá, lão gia, cụ già này đi một chút rồi trở lại ngay.”
Lữ Trạng Nguyên nói xong liền cắm tẩu thuốc trong tay lên cổ, vui vẻ lôi con dâu đi vào trong thôn.
Lý Hỏa Vượng lại quay trở lại đống rơm, trong lúc rãnh rỗi hắn liền cầm chiếc chuông đồng móp méo kia lên quan sát tỉ mỉ.
Nếu mình có thể ép buộc Du lão gia, thì chắc chắn có thể khiến cho sức mạnh của mình tăng lên rất nhiều.
Đáng tiếc hiện giờ không thể triệu hồi vật này ra ngoài, nhất định phải nghĩ cách sửa xong mới được.
Sau khi tỉ mỉ quan sát nhiều lần, hắn cũng không phát hiện có vấn đề gì, khả năng duy nhất chính là chiếc chuông bị móp.
"Vậy nếu sửa nó lại như ban đầu thì có phải ta có thể dùng không?”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc, sau đó lót một khối đá vuông dưới chuông đồng, sau đó cầm một hòn đá gõ mạnh vào mặt trên chuông đồng.
Nhưng khi hòn đá vừa gõ xuống thì chuông đồng lập tức vang lên tiếng chuông chói tai, đầu Lý Hỏa Vượng đau như muốn nứt ra, hòn đá trong tay cũng không cầm chặt được.
“Làm như vậy không được, phải hỏi xem trong thôn có thợ rèn nào không.”
Lý Hỏa Vượng lắc mạnh đầu óc hỗn loạn của mình.
Vào lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy có mấy đạo đồng kéo theo hai chiếc túi đi về phía này.
Hắn cất chuông đồng vào sau đó cùng với Triệu Ngũ ở trên lưng tên ngốc chạy về phía bên kia.
“Lý sư huynh, chúng ta chỉ đổi được chừng này thôi.” Khuôn mặt trẻ con của đạo đồng đầy vẻ bất an, mặc dù bọn chúng đều là trẻ con nhưng bọn chúng đều rất hiểu chuyện giỏi giang, dù sao nếu không hiểu chuyện thì đã bị Đan Dương Tử giết chết rồi.
Lý Hỏa Vượng đưa tay mở bao bố, nhìn thấy bên trong chứa đầy khoai lang khô.
"Sư huynh, những thứ này không có dầu và nước cũng sẽ không để được mấy ngày, tên ngốc một lần có thể ăn hết một cân rưỡi, hơn nữa thứ đồ này ăn nhiều sẽ bị nóng ruột."
Lời n ói của Triệu Ngũ khiến tên ngốc trọc đầu thật thà xấu hổ cúi đầu xuống:
“Các ngươi...các ngươi...đừng...đừng…vứt ta...ta...ta sẽ ăn ít! "
Không có đủ thức ăn, Lý Hỏa Vượng nhìn bao bố trước mặt suy nghĩ tìm đối sách.