Hắn muốn dùng những tri thức phức tạp, trúc trắc này để hòa tan nỗi lo không thể quẳng đi trong lòng.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục làm đề, làm một hồi, bất tri bất giác trời đã tối khuya.
Sau khi hoàn thành xong một đề tiếng anh, hắn lười biếng duỗi tay duỗi lưng, sau đó láy tay xoa xoa huyệt thái dương đang căng đau.
“Hầy...mấy giờ rồi? Hẳn là đã khuya rồi nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng xỏ dép lê, chuẩn bị đi vệ sinh xong sẽ về ngủ.
Trong lúc hắn bước về phía cửa, tay phải đang gãi gãi ngực bỗng dừng lại, Lý Hỏa Vượng cảm giác ngực mình có gì đó cộm cộm.
Lý Hỏa Vượng kéo cổ áo ra nhìn, đập vào mắt là một cục gì đó màu nâu đen, mềm oằn dính vào ngực mình.
Màu sắc có chút quen thuộc kia khiến một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn.
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay chấm nhẹ một chút rồi bỏ vào miệng, vị ngọt nhè nhẹ lẫn chút vị chua đắng khiến đồng tử của hắn co lại.
Đây là cục đường mà vị sư tỷ khờ tròn ảo giác đã đưa cho mình trước khi chết mà! Đồ trong ảo giác lại xuất hiện ở thế giới thật ư!
…
Sau khi chắc chắn cục đường trước ngực mình là thật, trái tim Lý Hỏa Vượng nảy lên thình thịch không ngừng, một suy nghĩ vô thức hiện lên trong đầu hắn
“Ta phải nói cho bác sĩ Lý biết!”
Nhưng hắn vừa nâng chân phải lên lại lập tức ngừng giữa không trung, một suy nghĩ khác nảy sinh trong đầu hắn.
Hắn biết, trong ảo tưởng của mình không chỉ có mỗi cục đường mà còn có rất nhiều, rất nhiều thứ khác có giá trị!
Lý Hỏa Vượng vừa nhấm nháp vị ngọt tan trong miệng, vừa chậm rãi đi tới đi lui trong phòng bệnh.
“Đây là kỳ ngộ! Là cơ hội để ta và Dương Na phất lên chỉ trong một đêm! Thậm chí rất có thể chính là thời cơ để cuộc đời ta bước lêи đỉиɦ cao!”
Hắn vô cùng kích động, chỉ qua vài giây đã lập tức khẳng định suy đoán này.
“Không thể nói cho bác sĩ Lý, ta không muốn bị tống đến phòng thí nghiệm xắt thành miếng, hơn nữa chuyện này cũng đâu thuộc phạm trù quản lý của hắn.”
Lý Hỏa Vượng nghĩ thầm trong lòng.
“Nhưng về chuyện này, ta không thể đưa ra kết luận quá nhanh như vậy được, ta cần tìm hiểu rõ ràng xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào cái đã.”
Hắn thầm quyết định trong lòng về những gì mà hắn muốn làm.
Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi, cảnh tượng xung quanh bắt đầu trở nên vặn vẹo, biến đổi, gian phòng bệnh ngăn nắp sạch sẽ dần lui ra sau.
Lý Hỏa Vượng sớm đã quen với chuyện này, việc đầu tiên hắn làm là nhanh tay ném đề thi và sách vở vào trong balo, sau đó quẳng ra góc tường phía xa, tránh bị bản thân đang rơi vào ảo giác xé nát.
Sau đó hắn ấn cái nút đỏ ở kế bên giường bệnh, vài giây trôi qua, cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy là vài điều dưỡng vội tiến vào, dùng một mảnh vải lớn cuốn chặt lấy mình, cố định lên giường.
Đợi tới khi hắn một lần nữa mở mắt, bản thân đã trở về với hang động đơn sơ lạnh lẽo kia, cạnh bên lại là những “sư đệ”, “sư muội” bị khuyết tật đang tò mò nhìn mình.
Lý Hỏa Vượng ngồi dậy từ mặt đá lạnh băng, sau đó dùng góc độ đặc biệt để quan sát thật kỹ hoàn cảnh xung quanh.
Tuy chỗ này là do ảo tưởng tạo thành, nhưng bây giờ, trong mắt hắn chính là một bảo tàng chất đầy kho báu.
Có lẽ mình không hề bị bệnh mà là sở hữu năng lực cực kỳ hiếm thấy, chỉ là những gã lăng băm đó không kiểm tra ra mà thôi.
“Có lẽ ta vốn chẳng bị bệnh gì, đúng, không sai, ta không bị bệnh.”
Mấy năm nay, hắn thật sự chịu đủ cái biệt hiệu bệnh tâm thần cũng như ánh mắt khác thường của người khác mỗi lần nhìn hắn rồi.
Trong mắt họ, bởi vì bị bệnh nên mình không còn là con người nữa mà biến thành sinh vật quái thai, dị loại.
Nghĩ đến tương lai rất có thể mình sẽ thoát khỏi cái biệt hiệu này, Lý Hỏa Vượng tức khắc kích động tới mức không kiềm chế nổi. Vì tâm trạng không tệ nên hắn vui vẻ duỗi tay sờ sờ cái đầu trọc lóc đang tò mò thò lại gần.
“Haha, chuyện này thú vị thật.”
“Tụ tập ở đây làm gì? Còn không mau làm việc đi? Nếu không chuẩn bị thuốc dẫn mà sư phụ muốn cho tốt, làm hỏng chuyện lớn thành tiên của lão nhân gia, hắn sẽ lột da các ngươi đó!”
Một giọng nói cực kỳ đáng ghét truyền tới từ phía cửa hang.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn, thì ra là gã đạo sĩ cao ngạo lạnh lùng lần trước đã tới đây truyền lời. Trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ ngạo mạn kia, như thể chỉ cần nói chuyện với thuốc dẫn như Lý Hỏa Vượng nhiều thêm một giây cũng sẽ làm bẩn mắt hắn.
Lý Hỏa Vượng nhớ rõ gã, đạo hào của cái tên trong ảo tượng này hình như là Huyền Dương.
Đối diện với ánh mắt đánh giá không chút nể nang gì của Lý Hỏa Vượng, Huyền Dương cảm thấy bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hắn phất cây phất trần trong tay lên, bước tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Sư đệ Lý, lần đó ngươi không trở thành thuốc dẫn cho sư phụ, thật là quá đáng tiếc.”
Lý Hỏa Vượng ngó lơ lời mỉa mai của hắn, bởi vì tầm mắt đã vô tình bị khối ngọc bội hình tròn treo bên hồng Huyền Dương thu hút sự chú ý.