Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 412: Họa Vô Đơn Chí




Nghe thấy hóa ra đối phương tìm hắn để nói chuyện này, Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ không có gì nghiêm trọng, chiếc hộp vàng mà mẹ của Tôn Bảo Lộc đưa cho hắn trị giá rất nhiều tiền, không đến mức chút chuyện này cũng tính toán chi li.

"Được rồi, ngươi đi tìm Bạch Linh Miểu lấy tiền đi."

"Này, này, haha, tiểu đạo gia, không cần gấp chuyện đó, lão hán ta còn chưa nói xong, ngươi đã nói vậy rồi."

Lữ Trạng Nguyên vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một mảnh giấy nhàu nát có dấu tay đỏ của mình và đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng cầm lấy tờ giấy nhàu nát, nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó, hắn cố căng mắt ra đọc.

"Đây viết cái gì vậy? Bùa vẽ quỷ sao?"

Gương mặt già nua của Lữ Trạng Nguyên đỏ lên.

"Đây là giấy nợ, mong ngài lượng thứ, lão hán ta chẳng biết mấy con chữ, nhưng không phải lo, chỉ cần có dấu tay là được!"

"Tiểu đạo gia, ngươi có ơn với bọn ta, bọn ta cũng không thể ăn không của ngươi mãi được, mấy ngày nay bọn ta ăn của ngươi, dùng của ngươi, ngươi nói xem, như vậy sao mà được."

"Cho đến khi trả được hết nợ, ngươi chính là ông chủ của gánh hát Lữ gia bọn ta! Sau này, tất cả tiền kiếm được của Lữ gia này, một nửa thuộc về ta còn một nửa của ngươi."

"Còn thuộc về ta một nửa? Vậy khoản nợ này ngươi trả cả đời cũng không xong rồi, không cần phiền phức như vậy, số bạc đó không trả cũng không sao."

Nói xong, Lý Hỏa Vượng đứng dậy, trả tờ giấy nhàu nát kia lại.

"Này này!"

Lữ Trạng Nguyên khom lưng dùng tẩu thuốc ngăn lại trước mặt Lý Hỏa Vượng.

"Ta đây chuyện gì ra chuyện đó, ngươi nói như vậy, ta thật sự không dám mượn bạc của ngươi nữa."

Nghe đối phương nói vậy, Lý Hỏa Vượng cũng không ép nữa, trực tiếp nhận lấy tờ giấy có dấu tay màu đỏ trên tay.

Nhìn thấy cảnh này, Lữ ban chủ lập tức vui vẻ, nhanh chóng kêu gánh hát Lữ gia đã chờ sẵn từ lâu ra. Họ thận trọng đứng đối mặt với Lý Hỏa Vượng, đồng thời chắp tay cúi chào.

"Xin chào ông chủ!"

Lý Hỏa Vượng chẳng muốn suy đoán chút tâm tư của Lữ ban chủ làm gì, nhìn những người trước mặt này, Lý Hỏa Vượng chỉ biết rằng hắn lại có thêm một con gà mái đẻ trứng, tuy rằng con gà này gầy không chịu được, lại không thường xuyên đẻ trứng, nhưng ít ra rất biết tiết kiệm.

"Được rồi, mọi người quay lại ăn cơm đi. Sau bữa tối, nghỉ ngơi chút rồi chúng ta sẽ tiếp tục lên đường, nhanh chóng rời khỏi Thanh Khâu."

"Vâng thưa ông chủ!"

Thấy họ vui cười hớn hở rời đi, Lý Hỏa Vượng không nói gì, chỉ lắc đầu, cầm lấy bát canh thịt cừu lẫn rau rừng bắt đầu húp.

"Người ta cứ nói Đại Lương này Đại Lương nọ, thật không ngờ lão phu cũng có khả năng nhìn thấy nó một lần trong đời."

Trên mặt Lữ Trạng Nguyên lộ ra vẻ tự hào hiếm thấy, hắn vui vẻ dẫn những người khác trở về.

Hắn vui, tất nhiên có người khác không vui, Lữ Cử Nhân vẻ mặt u ám đi gần về phía phụ thân.

"Cha, bán chúng ta đi rồi mà ngươi cũng thật vui vẻ."

"Này, đồ nhóc."

Lữ Trạng Nguyên thở dài nhìn thằng con trai lớn, móc tẩu thuốc ra bắt đầu hút, mượn đống lửa bên cạnh đốt lên rồi bắt đầu hút phì phò.

"Vậy theo ý ngươi thì thế nào?"

"Ta muốn trở về, ta không muốn đến Đại Lương, ta...ta không muốn hát kịch nữa."

Gương mặt Lữ Cử Nhân nhăn lại, ngẩng đầu nhìn La Quyên Hoa vác cái bụng lớn đứng ở phía xa.

"Ngươi!"

Lữ Trạng Nguyên sốt ruột lập tức giơ tẩu thuốc trong tay lên, nhưng thấy dáng vẻ mạnh miệng không thèm né tránh của hắn, bèn sượng sùng rút tay lại.

"Ngươi không muốn hát, nói nghe thật dễ! Ngươi không hát thì ngươi làm gì? Nhà chúng ta không có nổi một mảnh đất, quay trở về làm ăn xin sao?"

"Hơn nữa ngươi còn về được sao, lúc này đám binh lính ở đó đang đánh trận, sắp chém hết đầu đống chó xuống rồi, ngươi là vội về chịu tang hả."

Lữ Cử Nhân đột nhiên đứng lại, trong mắt mang theo chút mong mỏi nói:

"Cha, có lẽ không còn chiến tranh nữa đâu! Dọc đường đi cũng đâu thấy có chỗ nào đánh trận."

"Hừ! Không chiến tranh, tai họa chiến tranh này chưa bao giờ mới xảy ra đến nửa đường thì dừng lại cả."

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Lữ Cử Nhân, Lữ Trạng Nguyên khẽ thở dài.

"Con trai, tin ta đi, ta sống đến chừng này cũng không phải sống trên lưng chó."

"Ngươi nghĩ binh tai qua rồi sẽ ổn sao? Làm gì dễ như vậy, họa vô đơn chí."

"Hết binh tai, người chết thì nhiều mà chẳng có ai chôn, không chín thì mười sau đó sẽ có ôn tai. Một khi bệnh dịch qua đi, những người còn sống trong túi cũng chẳng còn tiền, đất cũng chẳng có thóc, một lượng lương thực một lượng vàng, vì mạng sống mà phải bán cả trai cả gái thì lấy đâu ra người đến xem kịch? Không ai xem kịch thì chúng ta lấy gì mà ăn? Gặm đất mà ăn sao?"

Nói tới đây, giọng nói Lữ Trạng Nguyên hơi hòa hoãn lại.

"Con trai, ngươi đừng xem thường nghề hát kịch. Nếu không có nó, ta sớm đã bị chết đói rồi, làm gì có được các ngươi. Chúng ta không thể quên cội nguồn của mình."