“Vốn dĩ còn định moi thêm càng nhiều thông tin về thế giới này từ trong miệng hắn, nhưng mà bây giờ người cũng đã chết rồi, cũng không thể nào nói chuyện được nữa.”
“Lý sư huynh! Trèo nhanh đi! Trèo nhanh lên chút đi!!”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy từng khuôn mặt căng thẳng còn có chút lo lắng.
“Hửm?”
Lý Hỏa Vượng chợt cúi thấp đầu nhìn xuống phía dưới, Hàn Phù gần như bị mình dùng kiếm chém thành hai nửa lại có thể đứng dậy!”
Một giọng bé gái thêm thảm vang lên từ trên thi thể hắn:
“Ngươi giết chết hắn rồi! Ngươi nói ta làm sao mà sống đây!! Oa oa oa~!!”
Giọng nói kia cực kỳ bén nhọn, khiến lỗ tai Lý Hỏa Vượng bị đâm đến phát đau, dẫn tới tiếng vọng lại cũng vang lên thật xa.
“Thế mà vẫn chưa chết!”
Lý Hỏa Vượng lại giơ kiếm lần nữa chém xuống bàn tay trái còn dư lại mấy ngón tay của mình, đầu ngón tay cuối cùng cũng bị chém xuống.
Ngón tay rớt xuống kia sưng tấy lên, gai xương sắc bén đâm xuyên qua da thịt, chui xuống theo hình xoắn ốc, trực tiếp đóng chặt thi thể của Hàn Phù xuống đất.
Lý Hỏa Vượng không biết cũng như không quan tâm Hàn Phù còn sống hay không, hắn tiếp tục trèo lên phía trên một cách khó khăn.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên cả cửa động đều bắt đầu rung chuyển. Bên dưới cửa hang vốn dĩ là màu đen kịt nhưng lại bị ánh sáng màu trắng chiếu sáng.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn một cái thì thấy một con rắn khổng lồ màu trắng đang di chuyển, nó còn to hơn cả miệng hang nữa! Nó là do giọng nói vừa nãy của Hàn Phù dẫn tới sao!
Trên người con rắn kia cũng không phải là từng miếng vảy rắn màu trắng, mà là do từng bông lúa màu trắng trên người Vũ Sư trước đây ngưng tụ lại tạo thành!
Nhìn thấy toàn bộ những thứ này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên hiểu ra, Vũ Sư trước đây, cho dù là khuôn mặt của người chết kia, hoặc là đống máu thịt không chịu nổi sự hỗn loạn bên trong kia thì đều là giả cả! Chúng đều là bù nhìn! Bông lúa trắng trên người họ mới là thân phận thật sự của họ!
Thời điểm Lý Hỏa Vượng nhìn thấy con rắn khổng lồ kia thì con rắn khổng lồ được tạo thành từ những bông lúa trắng kia cũng nhìn thấy nó.
Cả người con rắn khổng lồ kia chợt tán loạn, giống như nước biển mãnh liệt vậy, nó từ phía dưới bò lên trên với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Lý sư huynh!!”
Lúc này, mọi người đã thoát khỏi nguy hiểm chợt bắt đầu hành động, họ liều mạng kéo dây xích kia lên.
Lý Hỏa Vượng đang leo lên, phía trên lại kéo lên. Vừa may bằng với tốc độ bò lên của những bông lúa trắng kia.
Mười trượng! Năm trượng! Ba trượng!
Thời điểm thấy Lý Hỏa Vượng sắp bò đến cửa hang rồi, trong nháy mắt những bông lúa trắng kia chợt ngưng tụ lại thành hình một cái tay, cái tay kia hướng lên phía trên trực tiếp nắm chặt được Lý Hỏa Vượng.
Trong tiếng kêu gào tuyệt vọng của mọi người, Lý Hỏa Vượng đang ở trên dây xích cứ như vậy lại bị kéo xuống lần nữa.
Tất cả mọi người vừa nãy còn đang nắm chặt lấy dây xích vô lực buông thõng ra, ầm ầm ầm, dây xích trong tay họ nhanh chóng rơi xuống, lần nữa rơi trở lại bên trong cửa hang kia.
Bạch Linh Miểu thất thần ngồi phịch xuống đất, hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống từ khóe mắt nàng.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngồi ngốc tại chỗ không biết làm thế nào. Lý Hỏa Vượng không còn nữa, họ nên làm thế nào đây?
Bạch Linh Miểu chợt cử động, nàng đột nhiên bò dậy, nắm lấy tay của Nhị Thần ở bên cạnh xông vào bên trong cửa hang.
Khi hai tay Cẩu Oa vừa mới níu lại cái chân nhỏ của Bạch Linh Miểu, Cao Trí Kiên cao to lực lưỡng ở một bên lao tới ôm chặt lấy hai người.
Đôi mắt Xuân Tiểu Mãn đỏ bừng, đi tới trước mặt Bạch Linh Miểu đang không ngừng giãy giụa, tát lên mặt nàng:
“Ngươi có thể tỉnh táo một chút hay không, ngươi điên rồi à?”
Câu nói này dường như đã rút hết tinh thần của Bạch Linh Miểu, nàng nằm đó giống như một con rối vậy.
Thời điểm bầu không khí đèn nén bao phủ trong lòng mỗi người, chợt vang lên tiếng “ầm ầm”, hấp dẫn sự chú ý của Cẩu Oa.
“Chờ một lát! Ngươi xem kìa! Dây xích đang động đậy đó, Lý sư huynh chưa chết!! Ha ha ha!! Ta biết mà! Lý sư huynh bản lĩnh cao cường như vậy, làm sao có thể chết chứ!”
Câu nói của hắn thu hút sự chú ý của những người khác, họ nhìn về phía dây xích kia theo bản năng, thật sự dây xích kia đang nhẹ nhàng đung đưa.
Cẩu Oa vừa định kéo lên thì lại bị chân của Xuân Tiểu Mãn dẫm lên:
“Cẩn thận! Có khả năng không phải Lý Hỏa Vượng!”
“Mau...kéo ta...”
Khi giọng nói của Lý Hỏa Vượng từ phía dưới vang lên, mọi người giống như bị điên vậy, hai tay nắm lấy dây xích lạnh như băng, không ngừng kéo lên trên.
Cuối cùng dưới sự chung sức của tất cả mọi người, một bàn tay run rẩy vươn ra từ cửa hang, nặng nề đặt lên nền cỏ màu xanh bên ngoài.
Đó là một bàn tay dị dạng, ngón tay bị lật ra ngoài, dính liền da, so với tay người thì nó càng giống như móng vuốt được tạo thành từ máu thịt hơn.