Cơ thể Bạch Linh Miểu bắt đầu co giật, khi cơn co giật kết thúc, nàng trực tiếp cướp lấy xích sắt dùng để trói Lý Hỏa Vượng trên người Cao Trí Kiên, ngay sau đó cơ thể nàng tựa như không xương chợt ngã nhào trên mặt đất.
Nàng giãy giụa cơ thể mềm nhũn kia, giống như một người rắn bò dọc lên theo vách động nhẵn bóng.
Vách động gần như thẳng đứng nhưng Bạch Linh Miểu lại giống như đi trên đất bằng vậy, nàng nhanh chóng bò đến được cửa hang.
Không lâu sau, xiềng xích dùng để trói Lý Hỏa Vượng kia bị ném xuống dưới, rơi xuống trước mặt những người khác, phiền phức được giải quyết một cách dễ dàng.
“Các ngươi lên trước đi, ta cản ở phía sau cho.”
Lý Hỏa Vượng đứng yên ở dưới ánh trăng, cảnh giác nhìn bóng tối bên ngoài ánh trăng.
“Lý sư huynh, ngươi cũng đã bị thương như vậy rồi còn đâu, hay là ngươi cứ đi trước đi.”
Tôn Bảo Lộc nhìn vết thương trên người Lý Hỏa Vượng, lo lắng nói.
Chẳng trách hắn lại nghĩ như vậy, dáng vẻ của Lý Hỏa Vượng thật sự quá thê thảm rồi, ngón tay bị khuyết bên tay trái còn đang chảy máu, da ở ngực cũng bị tróc hơn phân nửa, trên người không có chỗ nào lành lặn cả.
“Dài dòng cái gì, bảo các ngươi đi trước thì nhanh đi đi!”
Lý Hỏa Vượng trực tiếp từ chối ý tốt của hắn.
Hắn biết trong tình huống này, sức mạnh của bản thân mình là mạnh nhất, trong quá trình rút lui, nếu quả thật xuất hiện điều bất trắc thì mình cũng có thể đối phó được.
Nhưng nếu là những người khác cản ở phía sau thì nếu như thật sự gặp phải phiền phức nào đó, nói không chừng thật sự không còn gì nữa.
Khi Lý Hỏa Vượng ra lệnh lần nữa, những người khác bắt đầu bám vào xiềng xích leo lên trên.
Những người khác đều làm rất tốt, chuyện khó khăn nhất vẫn là Hắc Thái Tuế liên tục ngọe nguậy, nó không ngừng giãy giụa khiến mọi người phí rất nhiều sức lực mới trói được nó lên trên dây xích, sau đó để cho Cao Trí Kiên cứng rắn lôi nó lên.
Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn những người khác chật vật leo lên trên dây xích, ngay khi Lý Hỏa Vượng tính toán xem còn bao lâu nữa thì vẻ mặt hắn chợt trở nên ngưng trọng khác thường, hắn đột nhiên xoay người nhìn về phía bóng tối ở bên trái cơ thể mình.
Hàn Phù có chút chật vật nhô hai cái cái đầu dị dạng của hắn đi ra từ trong bóng tối. Chiếc đạo bào màu vàng trên người hắn nhuộm đầy máu, hiển nhiên là vết thương lúc trước do Lý Hỏa Vượng tấn công tạo thành.
Hắn không đi vào trong ánh trăng mà dừng lại ở chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.
Nhìn Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm, trên mặt Hàn Phù cười như không cười nhìn hắn:
“Huyền Dương đạo hữu à, xem ra những người không quan trọng đều đã đi rồi à?”
“Đúng vậy, đi hết rồi.”
Năm ngón tay phải của Lý Hỏa Vượng nắm chặt vang lên tiếng cót két.
“Lý sư huynh! Phía dưới không có chuyện gì chứ?! Ngươi đang nói chuyện với ai đó?!”
Tiếng hô hoán của Cẩu Oa vang lên từ cửa hang.
Nghe thấy tiếng vọng lại trên đỉnh đầu trống trải, Lý Hỏa Vượng cau mày hét lớn:
“Không sao! Ta đang nói chuyện với ảo tưởng mà thôi! Các ngươi đi tiếp đi!”
Tiếp đó, Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn vị đạo sĩ trước mặt:
“Thật ra ngươi đã đến từ sớm rồi đúng không? Ngươi đợi lâu như vậy là vì đang chờ ta còn lại một mình, ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh thắng ta sao?”
Hàn Phù lắc đầu một cái, trên mặt mang theo vẻ đắc ý nói:
“Ha ha, ngươi không phát hiện ra mấy tấm đạo phù trên mặt kiếm trước đây đều ta bị ta đâm vào trong cơ thể ngươi rồi sao? Chẳng phải giờ nó đang bao lấy lục phủ ngũ tạng trong người ngươi à?”
Nói xong, hắn duỗi hai tay ra, hai bên tay áo rộng thùng thình không ngừng vung vẩy vang lên tiếng vù vù trong không trung vây quanh người Lý Hỏa Vượng, trong nháy mắt mặt đất xung quanh chợt hiện ra một lá bùa vẽ quỷ khổng lồ dài ba trượng.
Ngay khi lá bùa giống như đúc với màu sắc chiếc răng thối trong miệng bọn họ vừa mới xuất hiện liền bao phủ cả người Lý Hỏa Vượng vào trong, sau đó Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy rất khó di chuyển.
“Om đề đát tần cấp cấp lợi nhϊếp!!”
Khi Hàn Phù quát khẽ một tiếng, lá bùa khổng lồ trên mặt đất kia như sống lại vậy, từng đường nét xen lẫn đen vàng vặn vẹo, chớp mắt đã bò lên kín cả người Lý Hỏa Vượng, chui vào trong vết thương.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng cứng đờ đứng nguyên tại chỗ không động đậy nữa, trên mặt Hàn Phù lộ vẻ đắc ý:
“Chỉ đơn giản như vậy mà đã bắt được Tâm Tố còn sống vào trong tay rồi, rõ ràng là rất dễ bắt mà, thật không biết tại sao những người kia lại luôn nói khi đối phó với Tâm Tố chớ có cứng rắn quá nhỉ.”
“Bọn họ thì biết cái gì, Tâm Tố hiếm có như vậy, một lũ chưa từng nhìn thấy heo thì ở đó mà bàn bạc giết heo như thế nào, chắc chắn sẽ không bàn bạc ra manh mối gì rồi.”