Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 318: Tỷ Thí




Lực đạo mạnh nhường ấy, Lý Hỏa Vượng kỳ thực không dám chắc rằng dùng binh khí có thể cản nổi đòn này, cho dù có cản được thì e rằng co thể hắn cũng sẽ bị nghiền nát.

Khi Lý Hỏa Vượng vừa né đi, không ngờ thanh trường kích khổng lồ không rõ sức mạnh ấy lại bay theo nàng ta đuổi theo hắn.

Bỗng nhiên, một bóng người đột ngột cao lớn hẳn lên từ phía bên cạnh. Đó là Cao Trí Kiên.

Hắn gầm thét, dùng lang nha bổng trong tay đánh về phía thanh trường kích.

Một tiếng “Keng” trầm thấp vang lên, thanh trường kích bị đánh lệch đi một chút.

Nhưng thanh trường kích ấy đánh móc một cú liền nhẹ nhàng đánh bay một người cao to vạm vỡ như Cao Trí Kiên.

“Keng keng keng!”

Tiếng chuông lại cất lên lần nữa, Du Lão Gia từ trên trời giáng xuống, phi về phía Bành Long Đằng.

Nhưng khi đôi tay được hình thành từ những đường cong ấy sắp chạm vào thì lại đột ngột bị chuyển hướng rồi bay vυ"t đi.

Đứng trước Bành Long Đằng toàn thân mặc giáp, gương mặt đằng đằng sát khí, Du Lão Gia ấy vậy mà chẳng dám động vào người nàng một cái.

Lý Hỏa Vượng vội dùng ánh mắt cảnh cáo phía sau, liền thấy tay phải của Cao Trí Kiên xuất hiện một vết thương sâu đến mức nhìn rõ cả xương cánh tay bên trong.

“Ta sẽ chặn ả nữ nhân này lại! Các ngươi mau chạy đi! Thứ ả muốn là ta!”

Nhưng không ai nghe theo lời của Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người đều kiên định đứng về phía sau Lý Hỏa Vượng.

Tiếng vó ngựa cộc cộc lại vang lên lần nữa, Bành Long Đằng dắt ngựa lùi về đằng sau mấy bước.

Quan sát toàn bộ qua những khe hở của mặt nạ, gương mặt dữ tợn của nàng ta lộ ra nụ cười vô cùng cợt nhả.

“Nhãi con, xem ra những người này rất xem trọng ngươi ha. Không thì ngươi xem như này thế nào, chúng ta tỉ thí một chọi một, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ để ngươi cùng người của ngươi đi. Thế nào?”

Dứt lười, không đợi Lý Hỏa Vượng đáp lời , nàng ta kéo thật mạnh dây cương, tựa như ngọn núi thấp đè xuống lần nữa.

Nhìn Bành Long Đằng trước mặt, Lý Hỏa Vượng cố gắng tựa sang bên trái.

“Không được, cần phải đánh cho ả ngã khỏi ngựa, như thế này kì thực quá là bị động.”

Hắn nhanh nhẹn cúi eo xuống, né khỏi thanh trường kích bị đối phương quét ngang một đường. Thời điểm hai người băng qua nhau, Lý Hỏa Vượng nghiến chặt răng, vươn mình khuya kiếm về phía chân sau con ngựa chém.

Không rõ có phải do hoa mắt hay không, Lý Hỏa Vượng bỗng cảm thấy dường như trên mình con ngựa cũng có con mắt đang quan sát hắn.

Ngay sau đó, cẳng sau của con ngựa dường như có khả năng tiên đoán, nó thu chân về rồi tung một cước đá hậu.

Lý Hỏa Vượng nhảy vọt trong không trung, ngã đè vào một căn phỏng thấp bé bên cạnh. Đến khi khi Lý Hỏa Vượng loạng choạng bước ra khỏi đó. Bành Long Đằng bèn mỉm cười.

“Được đấy, xem ra tên gián điệp của Tứ Tề nhà ngươi cũng có tài đấy. Nào, tiếp nào.”

Nhìn chằm vào nữ nhân trước mắt, Lý Hỏa Vượng phun vài ngụm máu tươi xuống đất.

Đối phương võ lực cao siêu, bản thân hắn dường như đang ở thế bị áp đảo hoàn toàn. Nếu còn không dùng cách nào đó tàn nhẫn một chút thì e rằng hôm nay khó mà ra khỏi đây được.

“Ào ào ào.”

Thẻ tre nhanh chóng mở rộng trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng thầm hạ quyết tâm, hắn đặt tay trái lên phía trên.

Ngay sau đó, hắn lấy ra con dao găm từ trong đống công cụ tra tấn rồi cắt xuống phần đất gồ ghề.

Bành Long Đằng thấy vẻ mặt này của hắn bèn nâng nhẹ cằm lên.

Một giây sau, một dải hắc ảnh bay đến giữa mặt Lý Hỏa Vượng.

Hắn vừa nghiêng đầu né sang một bên, nào ngờ rằng dải hắc ảnh vừa rồi chỉ muốn phân tán sự chú ý của hắn mà thôi.

“Phập.”

Một cây giáo sắt đen đâm xuyên qua lòng bàn tay Lý Hỏa Vượng, giữ chặt lấy tay hắn vào mặt đất.

Bành Long Đằng cưỡi trên lưng ngựa chầm chậm đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, hướng mũi kích cọ sát mặt đất.

Rồi hất bay Đại Thiên Lục đang trải ra trên mặt đất bay lên nóc nhà.

“Thật không ngờ tên gian tế nhà ngươi còn cấu kết với lũ Áo Cảnh điên cuồng.”

“Đây chính là một đấu một của ngươi đấy à?”

Lý Hỏa Vượng nghiến răng chất vấn Bành Long Đằng.

“Haha, tiểu tử, ngươi tin lời ta thật à. Ta nói cho ngươi biết, điều thứ nhất trong Binh Pháp là binh bất yếm trá.”

“Cho dù phải dùng thủ đoạn nào, phàm là có lợi thì không có chuyện không dùng đến. Ví dụ như bây giờ đây.”

“Ta dạy ngươi thêm một chiêu, giương đông kích tây. Tới đây nào, các con, mau giết hết mấy con hát kia cho ta.”

“Nhớ là đừng có giết nhanh quá, từ từ giày vò từng chút một. Để chúng kêu cứu càng lớn tiếng càng tốt, như vậy mới khiến tên tiểu tử này không còn tâm tình đâu mà chiến đấu nữa, nhớ đầu bỏ quên đuôi.”

Câu nói của nàng ta khiến trán Lý Hỏa Vượng nổi lên gân xanh, trong lòng nhanh chóng dấy lên lửa giận.

“Sao ngươi.....”

Lý Hỏa Vượng vừa nói được một nửa, Bành Long Đằng liền giơ thanh kiếm trong tay lên đập vào mặt hắn.