Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 310: Thương Hại




Hắn quay đầu lại, cứng ngắc nói với Cao Trí Kiên đang ở bên cạnh:

"Đi vào thúc giục họ đi, nơi đây là trại doanh của đám thổ phỉ, không an toàn, bảo họ nhanh ra đây, chúng ta phải gấp rút lên đường."

Cao Trí Kiên gật đầu, vứt thanh sắt trên tay đi, nhặt một cây lang nha bảng do một tên cướp sử dụng bị vứt trên mặt đất bên cạnh.

Hắn vác nó lên vai và đi về phía hang động.

Nhưng trước khi hắn kịp bước vào đã nhìn thấy Xuân Tiểu Mãn và Bạch Linh Miểu bước ra với đôi mắt đỏ hoe.

Dáng vẻ như cả hai vừa mới khóc cách đây không lâu.

"Sao thế?"

Lý Hỏa Vượng cau mày.

Xuân Tiểu Mãn khom lưng kéo đám thổ phỉ trên mặt đất:

"Ngươi vào trong xem đi...những...những tên cướp này chẳng phải con người! Chúng đích xác là những tên súc sinh!"

Liếc nhìn Bạch Linh Miểu cũng đang khom lưng lột quần áo đám cướp, Lý Hỏa Vượng nhấc chân lên đi về phía hang động.

Chẳng mấy chốc đã đi đến cuối hang, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy mấy người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai mắt tê dại, thân thể họ run rẩy nằm co ro cuộn tròn trên mặt đất.

Bên cạnh còn có những giá gỗ nhỏ.

Nhìn qua sợi dây thừng trên đầu gỗ, và cả cổ tay, cổ chân tím bầm của những nữ nhân kia, có thể thấy rằng họ vừa được nhóm Bạch Linh Miểu hạ xuống không lâu.

Nhờ sự giúp đỡ của những người khác, những người phụ nữ này được khoác bằng quần áo của bọn cướp, sau đó được đưa vào bên trong Tụ Nghĩa Đường nơi có đèn đuốc sáng trưng.

Nếu nói những người phụ nữ bị cướp ở đảo Cỏ Lau còn được coi là có chút địa vị, thì những người phụ nữ trong hang của đám thổ phỉ này hoàn toàn chỉ là công cụ để phát tiết du͙© vọиɠ của chúng.

Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi đi, nhưng theo lời của Lữ Trạng Nguyên nói thì trong trại còn rất ngột ngạt, đám thổ phỉ rảnh rỗi ngứa tay ngứa chân sẽ coi những người phụ nữ này như đồ chơi.

Số phận của những người phụ nữ đó càng khốn khổ hơn, họ bị chơi đùa đến khi hỏng thì bị quăng đi, thay một tốp mới, chỉ cần cướp được thì không bao giờ thiếu phụ nữ.

Nghe thấy những lời mô tả ghê tởm đó, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, ánh mắt ngập đầy sát ý nhìn vào tảng đá sụp đổ trước mặt.

Hắn lật tay, đạo linh lập tức xuất hiện trên tay hắn.

"Reng reng reng!"

Khi tiếng chuông chói tai vang lên, Du lão gia được tạo thành bởi các đường nét nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.

"!"

Lý Hỏa Vượng lấy tay chỉ mạnh vào bức tường đá.

Du lão gia nhanh chóng gật đầu, quay người lại và đi vào bên trong vách đá bị sụp, chẳng bao lâu, Lý Hỏa Vượng nhạy bén nhận ra bên trong vách đá vang lên những tiếng kêu thảm thiết mơ hồ.

Sau thời gian nửa nén hương, Du lão gia lại khoan thai chui ra khỏi vách đá, lại gật đầu với Lý Hỏa Vượng rồi nhanh chóng tan biến.

Tiếng chuông dần dần biến mất, Lý Hỏa Vượng quay lại nhìn những người phụ nữ phía sau, nói:

"Đừng lo lắng, đám thổ phỉ đó đều đã chết cả rồi, không còn sót lại một tên nào."

Nhưng đối mặt với tin tức này, trên mặt những người phụ nữ đó không hề biểu lộ một chút cảm xúc, không có hưng phấn, không có đau buồn, cũng không có vui mừng, lúc này trên mặt họ chỉ còn vẻ tê dại.

Lý Hỏa Vượng thương hại nhìn họ, những người phụ nữ này đã phải chịu tổn thương quá lớn, có thể nói họ chẳng khác gì những người què quặt.

"Chờ đã, đây chính là cảm giác thương hại sao?"

Lý Hỏa Vượng sửng sốt, lập tức duỗi tay lấy ra Hỏa Áo Chân Kinh trong ngực.

Lúc này trong hắn đang mang một cảm xúc khác, hắn bắt đầu niệm những câu thần chú khó hiểu trong bản dịch, sáp trắng nhanh chóng ngưng tụ thành một con ốc sên rực lửa.

Thứ này bò dọc theo ống quần của Lý Hỏa Vượng và trườn về phía vết thương trên bụng hắn.

Cùng với âm thanh châm chích, vết thương dữ tợn nhanh chóng bị thiêu đốt, tụ lại một chỗ, lúc này, mảnh ghép còn thiếu của Hỏa Áo Chân Kinh cuối cùng cũng được lấp đầy.

Thứ mà Khương Anh Tử để lại cho hắn cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.

Đây hẳn là một điều đáng vui mừng, nhưng bây giờ không phải là lúc để vui.

Lý Hỏa Vượng nhìn những người phụ nữ đang ngây ngốc ở đó, hắn cố gắng ghi nhớ thật kỹ những cảm xúc trong lòng lúc này, để sau này không bị lãng quên.

Sau khi một nhóm người quét sạch toàn bộ hang ổ của đám thổ phỉ, họ rời khỏi nơi tràn ngập tử khí ấy dưới ánh trăng bao trùm.

Như Lữ Trạng Nguyên đã nói, quả thực bọn cướp có rất nhiều ngựa, hơn nữa họ còn nhặt được một số vật dụng như mền hay lương thực trong hang.

Những thứ khác đều có, chỉ duy nhất không có bạc, có vẻ nơi bọn chúng giấu bạc nằm ở phía sau bức tường đá bị sụp kia.

Nhưng trong hang động đó đã không còn ai sống sót, chúng sẽ bị chôn vùi ở đó mãi mãi cùng với những tên cướp bị Du lão gia giết chết.

Đêm hôm đó, cả đoàn người không kịp ngủ, vội vã lên đường, đi mãi đến trưa hôm sau, sau khi rời xa sào huyệt của đám thổ phỉ, họ mới dừng lại nghỉ ngơi.

Khi những người khác đang ngủ thì Lý Hỏa Vượng và Màn Thầu gác đêm.

Sau khi họ thức dậy vào lúc trời chạng vạng, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.