Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 3: Huyết Nhục Hôi Tanh




Tiếng bước chân của sư phụ ngày càng gần, mùi máu tanh hỗn loạn trên người ông ta xộc thẳng vào mũi hắn.

Lý Hỏa Vượng đang run lên bần bật bỗng cắn chặt răng, dùng hết sức bình sinh mở mắt.

Hang động tối tăm tràn ngập áp lực mới còn ở đây lập tức biến mất, thay vào đó là một gian phòng bệnh sáng ngời sạch sẽ, không khí vô cùng tươi mát phòng bệnh xuất hiện trước mặt hắn, còn nửa người dưới của hắn thì bị băng bó kín mít, nằm yên trên giường không động đậy.

“Phù, rốt cuộc cũng trở lại.”

Lý Hỏa Vượng thở phào một hơi nhẹ nhõm, hét vào micro để ở đầu giường.

Chỉ lát sau, bác sĩ điều trị chính cho hắn dẫn theo một vị điều dưỡng cầm một cái máy tính bảng tới trước cửa phòng bệnh.

“Tiểu Lý, cảm giác thế nào? Ảo giác lần này có thay đổi gì mới không?”

bác sĩ ngồi trên ghế, hiền hoà hỏi thăm.

“Vẫn là cảnh tượng đó, công việc của ta cũng vẫn như cũ. Nhưng lần này, gã sư phụ bị chốc đầu lại đứng ngay trước mặt ta giết chết một người, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, còn đem cô ta đi luyện đan nữa.”

Lý Hỏa Vượng kể lại một cách tỉ mỉ rõ ràng toàn bộ những gì mình thấy khi bị ảo giác.

“Ừm.”

Bác sĩ điều trị chính vừa gật đầu vừa dùng ngón tay nhanh chóng gõ chữ lên máy tính bảng.

Sau vài giây nghĩ ngợi, Lý Hỏa Vượng có chút do dự hỏi:

“Bác sĩ, những ảo giác khác biệt này tượng trưng cho điều gì? Đối nội tâm và tâm lý của ta mà nó, nó bao hàm ý nghĩa gì?”

“Không, ngươi không cần quan tâm đến những điều này, thứ ngươi cần để tâm chính là độ dài của mỗi lần rơi vào ảo giác cũng như tình trạng ổn định của tinh thần.”

Bác sĩ lắc đầu phủ định cách nói của Lý Hỏa Vượng.

“Nếu là ảo giác, vậy ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tất cả đều là giả, ngươi đã thoát khỏi hội chứng nhận thức ảo giác, nghìn vạn lần đừng vướng vào nó lần nữa.”

“Chỉ cần mỗi lần rơi vào ảo giác, ngươi lại hành động dựa theo tư duy logic kia, kết hợp với thuốc điều trị của bệnh viện, rất nhanh là sẽ khỏi hẳn bệnh thôi.”

nghe thấy những lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy vô cùng căng thẳng, điều này liên quan trực tiếp tới việc mình có thể xuất viện sớm không, trăm triệu lần không được qua loa.

Ngay sau đó bác sĩ còn không quên cổ vũ bệnh nhân của mình.

“Kỳ thật tình trạng của ngươi hiện tại đã rất tốt, lúc mới tới ngay cả hiện thực hay ảo giác ngươi cũng không phân biệt nổi, nhưng bây giờ ngươi đã có thể phân rõ ràng rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, cứ tiếp tục duy trì là được, cố lên.”

Lúc hai người nói chuyện với nhau, ngoài cửa phòng bệnh bỗng truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển.

Hai người cùng lúc hướng mắt về phía phát ra âm thanh, ở cửa có một cô gái mặc áo lông cổ lọ đang lén lút nhìn trộm vào trong.

Cô thiếu nữ độ mười sáu mười bảy tuổi, vừa lúc là thời gian hoa nở đẹp đẽ nhất.

làn da của cô trắng nõn như ngọc, mái tóc đen nhánh tựa thác nước, xoã ra trên vai, đẹp tựa nụ hoa hé mở.

Nhìn hai người thanh niên một bộ muốn nói lại thôi, bác sĩ điều trị chính tỏ vẻ thấu hiểu mà bật cười ha hả, hắn dùng ngón tay đẩy nhẹ nhàng gọng kính trên mũi, xoay người bước về phía cửa.

“Ta còn việc phải làm, hai người nói chuyện đi. Đúng rồi, tiểu Lý à, nhớ uống thuốc đúng giờ nha.”

Bác sĩ vừa rời khỏi, cô gái lập tức bước tới, hai người nhìn nhau cười, Lý Hỏa Vượng bỗng thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, những băn khoăn về bệnh tật trong đầu cũng nhanh chóng bị ném ra sau.

“Đừng cười, cười rộ lên xấu lắm, ngươi xem ta mang gì tới cho ngươi nè? Là bài tập mà giáo viên tự tay ra đó!”

cô gái trưng ra biểu cảm giảo hoạt, lôi từ sau lưng ra một túi xách bằng vải.

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức giãy nảy cả lên:

“Na Na, tốt xấu gì chúng ta cũng chơi với nhau từ nhỏ, ngươi nỡ lòng trả thù ta như vậy sao?”

Cô gái tên là Dương Na xoay người đóng kỹ cửa lại, sau đó lôi ra một chiếc máy chơi game càm tay mini, đắc ý quơ quơ.

“Còn cái này nữa nè. Hì hì, ngoan, gọi một tiếng chị, ta lạp tức đưa cho ngươi.”

“Chị! Ngươi là chị ruột của ta.”

Lý Hỏa Vượng kích động xông lên, giành lấy máy chơi game trong tay đối phương.

Mỗi ngày nằm ngốc trong bệnh viện tâm thần, hắn đã sớm chán muốn chết, không điên cũng sắp nghẹn tới phát điên rồi.

“Ngươi chơi ít một chút, nhớ làm bài tập đó.”

Dương Na ngồi ở mép giường, dặn dò Lý Hỏa Vượng đang hí hửng mở máy chơi game.

“Ừ ừ ừ.”

Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng đã dán chặt lên màn hình máy chơi game cầm tay.

Bỗng, ngón tay thon dài trắng nõn túm lấy góc áo bệnh nhân màu trắng xanh trên người hắn, kéo nhẹ, xem chừng không nỡ xa:

“Nè, ngươi đừng quên đã hứa với ta điều gì đó.”

Tay Lý Hỏa Vượng dừng lại, ngửa đầu nhìn cô, biểu cảm bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Nhớ mà, chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau học chung đại học.”