Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 289: Đừng Khách Khí




“Bà nhà ta vừa mới đẩy cửa ra thì nói muốn ăn thịt, khi đó ta và thằng con trai đều bị dọa sợ hết hồn. Dáng vẻ kia của nàng giống như nếu không cho nàng ăn thịt thì nàng sẽ ăn chúng ta vậy.”

“Sau đó chúng ta lấy nửa miếng giò heo treo trên xà nhà để dành ăn tết xuống, nhưng mà đây là thịt muối, thế mà nàng lại cứ thế nuốt sống luôn.”

“Gặm xong cả cái giò heo thì nàng rời đi, xong rồi còn nói ngày mai lại đến tiếp.”

Khi ông cụ nói lời này, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn.

“Không phải ta keo kiệt không cho bà nhà ăn nhưng rõ ràng đó không phải là bà nhà chúng ta, dáng vẻ nàng gặm thịt giống như thú vật vậy, cái miệng gặm máu như có thể giết người vậy, loại tà mà này rất...”

“Vì để đưa bà nhà đi hạ táng, hai con heo trong nhà đều bị bán rồi, nếu nàng còn tới mà không có gì ăn, sợ là nàng sẽ ăn hai cha con ta mất.”

“Nếu như ngươi có thể đưa bà nhà ta bình an đi đầu thai, vậy thì ngươi chính là nữ Bồ Tát của nhà chúng ta rồi.”

Nói xong, cụ già kia rũ đầu xuống, không nói gì nữa.

“Xác chết vùng dậy? Đây là bị cái gì bám lên người sao?”

Bạch Linh Miểu thầm nói trong lòng, bắt đầu tính toán tính nguy hiểm của chuyện này.

Thảo luận với Nhị Thần trong đầu một phen, sau khi chắc chắn tính nguy hiểm cũng không lớn, nàng ngẩng đầu nhìn giờ, Bạch Linh Miểu nói:

“Cụ à, mặt trời sắp xuống núi rồi, nếu đã đến rồi vậy thì tối hôm nay ta cứ ở lại đây đi, ngươi thấy thế nào?”

Nếu đã đến rồi thì nhất định phải giải quyết sạch sẽ rồi, ở bên Lý sư huynh trải qua nhiều chyện như vậy thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Bạch Linh Miểu phát hiện bản thân vẫn rất có lòng tin...

“Cái gì? Ngươi thật sự có cách sao?”

Cụ già chợt kích động.

Vừa nãy hắn thấy cô gái này tuổi còn trẻ còn cho rằng nàng không có bản lĩnh gì.

Sau khi thấy Bạch Linh Miểu gật đầu chắc chắn, cụ già lập tức đứng lên, đuổi theo mấy con gà trong sân.

“Được! Ăn cơm tối ở nhà ta luôn đi! Đừng có khách khí!”

Buổi tối hôm đó, đặt trước mặt Bạch Linh Miểu là nguyên một con gà, nhưng nàng lại không có tâm trạng ăn gì cả, căng thẳng chờ đợi đêm về.

Vừa tới ban đêm, hai cha con liền trốn ở sau nhà ngủ mất tiêu, để một mình Bạch Linh Miểu ở lại trong đại sảnh giống như linh đường vậy.

Nhà này nhìn rất nghèo, trong nhà cũng chỉ có một ngọn đèn dầu chiếu bốn phía xung quanh lúc sáng lúc tối, khiến cảnh vật đáng sợ xung quanh càng thêm âm u lạnh lẽo.

Khi Bạch Linh Miểu ôm trống, không ngừng cố gắng làm tâm trạng khẩn trương của mình lắng xuống.

Nhị Thần không một tiếng động đứng sau lưng nàng, lặng lẽ nhìn cánh cửa đang đóng chốt gài ở phía xa xa.

“Ta biết không phải việc nào cũng có thể dựa vào Lý sư huynh được, ta không muốn dựa vào hắn, ngươi đừng nói nữa.”

Bạch Linh Miểu nhỏ giọng than phiền.

“Ta biết rồi, ngươi đừng nói nữa được không, hơn nữa hắn cũng không có quan hệ gì với ngươi hết.”

Bạch Linh Miểu vừa dứt lời, móng tay sắc bén của Nhị Thần dán lên cổ nàng.

“Tự ngươi biết, cái này rất có quan hệ...”

Nghe vậy, sắc mặt của Bạch Linh Miểu tăng thêm mấy phần khó coi, không nói gì nữa.

Khi đại sảnh an tĩnh lại, lại khiến cho Bạch Linh Miểu có chút hoảng sợ, lựa lời nói:

“Nếu ta không giúp Tiên gia làm việc thì họ sẽ làm gì ta?”

“Không phải ta không muốn giúp họ làm, mà ta nói chính là có lúc chưa chắc đã có thời gian, không làm được.”

Nghe thấy lời nói trong đầu, vẻ mặt Bạch Linh Miểu bất giác có chút khó coi:

“Như vậy thì...có cách gì giải quyết…”

Dứt lời, Bạch Linh Miểu chợt bị tiếng gõ cửa dọa sợ giật mình.

“Rầm” cửa gỗ lại bị vật bên ngoài đυ.ng vào, Bạch Linh Miểu nhìn xuyên thấu qua cái lỗ đã bị nứt ra một khe hở kia, nàng nhìn thấy một đôi mắt trợn trừng không có tí sức sống nào.

“Đến rồi!”

Bạch Linh Miểu vội vàng nhét trống vào trong ngực Nhị Thần, vén khăn voan đỏ trùm đầu của nàng trùm lên đầu mình.

Một giọng nữ cực kỳ nhỏ xuyên qua màn đêm tối đen:

“Mời Thần.”

Rầm lại một tiếng vang nặng nề, cửa gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt ngã nặng nề xuống đất.

Một bà cụ tóc trắng xóa mặc áo liệm màu đỏ xuất hiện trước mặt Bạch Linh Miểu.

Vẻ mặt nàng cứng ngắc với máu thịt lẫn lộn bên mép, đôi mắt đờ đẫn, nàng đứng ở trong đêm đen giống như cương thi vậy, khiến người khác bất giác sợ sệt trong lòng.

“Rầm” hai chân bà cụ nhảy một cái, bước qua mép cửa, nhảy thẳng vào bên trong nhà.

Đôi giày trên chân dính lại với nhau, chỗ cổ chân bị trói bằng dây màu đen nên nàng chỉ có thể nhảy.

“Mặt trời lặn ở núi tây rồi, đến mười nhà thì chín nhà khóa, chỉ có cửa của một nhà không khóa...”

Đối mặt với sự trợ giúp của Binh Quyết vừa gấp vừa nhanh, bà cụ kia lại không có bất kỳ phản ứng nào cả, cặp mắt trợn trừng không hề nháy mắt lấy một cái, quét mắt liếc nhìn cái gì đó ở trong phòng.

Sau khi không tìm được thứ mình muốn, ánh mắt của bà cụ chuyển sang Bạch Linh Miểu, bắt đầu nhảy từng bước đến gần nàng.