Cuộn tranh kia vừa là động vừa là tĩnh, hắn định cố gắng hết sức dùng lời nói mà đối phương có thể hiểu để thử nói ra một chút.
"Phía sau mảnh ngọc bội kia, ở nơi có thể được gọi là Bạch Ngọc Kinh, ta đã nhìn thấy một số thứ, một số thứ mà ta không thể diễn tả được, chúng rất to, cũng rất...lạnh!!"
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng khàn khàn và nặng nề, hơn nữa khi nói cũng bị ngắt quãng, trước sau lộn xộn.
Nói đến đây, ngay cả cơ thể của Lý Hỏa Vượng cũng bất giác bắt đầu run lên.
"Mọi người không nên đến đó...chỉ cần đến đó thì sẽ bị lấy đi, bị bọn chúng lấy đi những gì thuộc về chúng, con người được tạo ra từ chúng! Khi bị lấy đi hết không còn lại gì thì cũng sẽ giống như Đan Dương Tử vậy! Hoàn toàn biến mất!"
"Sau đó có thứ gì, trong Bạch Ngọc Kinh! Đang...hấp dẫn ta! Ta đi qua! Ta nhìn thấy cả thế giới! Ta cảm nhận được nó! Ta cảm giác được nó đang nghĩ gì!!"
Ngoại trừ bàn tay của Bạch Linh Miểu ra, đột nhiên có một đôi tay khác từ sau lưng chậm rãi đặt lên trán Lý Hỏa Vượng.
Đôi tay giống như một lời chú cẩn cô càng càng siết càng chặt, áp lực này khiến Lý Hỏa Vượng đang đau đầu như sắp nứt ra chợt cảm nhận được một chút nhẹ nhõm hiếm có.
Lúc này Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không có thời gian để nghĩ xem đôi tay này thuộc về ai, hắn chỉ có thể cắn răng nói tiếp.
"Ta có thể hiểu được nó! Ngươi biết không? Ta có thể hiểu nó đang nghĩ cái gì!! Không thể là ai khác! Chỉ có thể là ta! Chỉ có ta mới có thể hiểu nó! Bởi vì nó điên rồi!"
Dứt lời, dường như Lý Hỏa Vượng cảm thấy cuộn tranh trong đầu mình dần dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình. .
Một số thứ trong cuộc tranh bắt đầu nhìn lén mình.
"Ta đã nhìn thấy quá khứ của nó, quá khứ của nó không...không phải như vậy! Vốn dĩ nó rất tốt! Nó đang khóc!! Nó đang hét lên!!”
“Nó là ai?”
Một giọng nữ âm u lạnh lẽo vang lên sau lưng Lý Hỏa Vượng.
Các mạch máu trong đầu Lý Hỏa Vượng đang được bơm lên, như thể ngay giây tiếp theo chúng sẽ lập tức nổ tung vậy.
Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức hét tên của thứ trong đầu:
"Đại Na! Nó tên là Đại Na!"
Ngay khi vừa dứt lời, bầu không khí bên trong xe ngựa bắt đầu trở nên kỳ lạ hơn, dường như chiếc chăn ấm áp kia cũng không thể ngăn được cái lạnh bên ngoài.
Một số âm thanh nỉ non cực kỳ mơ hồ vang lên trong tai mọi người, tiếng ngựa hí cùng với tiếng Màn Thầu sủa vang lên bên ngoài xe ngựa.
Lý Hỏa Vượng biết đó không phải Đại Na, Đại Na điên rồi, nó không thể nào chú ý đến mình được, nó đang chú ý đến một thứ khác của mình.
“Cút đi!”
Theo tiếng quát khẽ của Lý Hỏa Vượng, xung quanh đột nhiên dần dần trở nên yên tĩnh lại.
Lý Hỏa Vượng mồ hôi nhễ nhại nằm trên mặt đất thở hổn hển, tiếng khóc nức nở của Bạch Linh Miểu vang lên bên tai hắn.
"Lý sư huynh, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi đừng nghĩ nữa, chỉ cần ngươi có thể ở bên cạnh ta, ta sẽ không bao giờ hỏi gì nữa!"
Bên trong xe ngựa tối đen, Lý Hỏa Vượng được hai cánh tay đỡ lên, tay kia lấy khăn mặt lau trán cho Lý Hỏa Vượng, còn một tay kia thì cẩn thận rót nước vào trong miệng Lý Hỏa Vượng.
Dưới sự vỗ về của bốn cánh tay, hô hấp của Lý Hỏa Vượng từ từ bình tĩnh trở lại, âm thanh ong ong vang dội trong đầu hắn còn có tiếng ù tai cực kỳ chói tai kia cũng dần dần biến mất.
Lý Hỏa Vượng yếu ớt nhìn cô gái trước mặt:
"Sự việc...chính là như vậy..."
Không biết từ khi nào, Lý Hỏa Vượng đã mơ màng chìm vào giấc ngủ say.
Khi hắn tỉnh lại, bên ngoài xe ngựa đã sáng choang rồi, nội y trên người mình cũng đã được thay sang một bộ mới.
Nhìn nóc xe ngựa trên đỉnh đầu, hắn đưa tay chạm vào cái chăn trống rỗng bên cạnh, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, hắn đưa hai tay ấn vào huyệt thái dương của mình.
Một số thứ mà mình cố gắng nhớ lại vào đêm qua đã gần như tiêu tan hết rồi, có một số thứ đáng lẽ ở trong đầu mình lại trở nên hoàn toàn mờ nhạt.
Nhưng dù nó có mờ nhạt đến đâu thì Lý Hỏa Vượng cũng học được một số chuyện từ trong đó.
Chùa Chính Đức tôn thờ Phật Tổ máu thịt, An Từ Am bẩn thỉu, lười biếng và tham lam, Tọa Vong Đạo trêu người trêu thần, Khiêu đại thần lấy tính mạng con người ra trao đổi.
Tất cả những người có bản lĩnh cao cường ở nơi đây đều vô cùng kỳ quái.
Càng không cần nhắc đến các loại tà mà như Tích Nguyệt Thập Bát, Du lão gia, bà mụ cùng với Hỉ Thần.
Trước đây mình còn cho rằng dù xuyên không đến thế giới nào thì cũng sẽ hỗn lọa như vậy.
Nhưng bây giờ xem ra chuyện vốn không phải như vậy, nguyên nhân cơ bản nhất là bản thân thế giới này đã có vấn đề rồi.
Nó bị bệnh giống như mình, nếu không thì sẽ không như vậy, nó vốn dĩ nên...bình thường hơn một chút.
“Chuyện quái gì đang xảy ra trên thế giới này vậy?”
Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm một mình.