Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 283: Tuyệt Cú Mèo




"Cộc..cộc..cộc.."

Tiếng móng ngựa không ngừng giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vó ngựa nhịp nhàng và lanh lảnh.

Bánh xe của cỗ xe ngựa ở phía sau từ từ chạy qua dấu móng ngựa, và sau đó là dấu chân to lớn của Cao Trí Kiên.

Một đoàn người đi theo xe ngựa và tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường mòn.

Dường như ai nấy đều cất giữ một nỗi băn khoăn gì đó trong lòng, thỉnh thoảng lại có người lén nhìn về Lý Hỏa Vượng đang dẫn đầu.

Trong mắt họ, Lý Hỏa Vượng rõ ràng đã chết, dù không thu hút ruồi nhặng tới, nhưng sau nhiều lần kiểm tra lặp đi lặp lại, họ hoàn toàn chắc chắn rằng hắn đã chết.

Nhưng hắn lại bất ngờ sống lại một cách quá đột ngột, tất cả những điều này thực sự quá kỳ quái.

Tất nhiên, sự kỳ lạ không dừng lại ở đó, nó còn bao gồm cả việc cơ thể hắn đột nhiên chui ra từ ngôi mộ, và sau khi nói vài câu linh tinh nhảm nhí rằng thế giới đều trở nên điên cuồng thì sau đó lại đột nhiên ngất đi.

Tất cả diễn ra quá nhanh khiến họ căn bản không kịp tiêu hóa.

Nếu không phải Lý sư huynh vẫn mang một diện mạo quen thuộc, họ phỏng chừng còn tưởng rằng trên người Lý sư huynh có cái gì đó khác.

Điều duy nhất khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm là sau khi Lý sư huynh tỉnh lại, ngồi ngây ngốc ở đó một lúc thì đã trở lại với bộ dạng cũ.

Khi họ gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra, câu trả lời duy nhất mà họ nhận được là mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Hắn nói mọi thứ đã qua cả rồi thì mọi người cũng chỉ biết rằng đã qua cả rồi thôi, không ai dám hỏi lại, người vẫn sống là tốt rồi.

"Nghỉ ngơi một chút đã, ăn tối thôi..."

Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến bánh xe ngựa dừng lại.

Có người đi lấy nước, có người đi lấy củi, có người đi hái rau rừng, đã cùng nhau trải qua nhiều ngày như vậy, mọi người đã hợp tác ăn ý hơn.

Còn Lý Hỏa Vượng thì không làm gì cả, hắn ngồi đó, nhờ vào ánh hoàng hôn nhỏ nhoi còn sót lại, lật xem bản dịch Hỏa Áo Chân Kinh.

Những dòng chữ do Anh Tử viết dần dần xuất hiện trước mắt Lý Hỏa Vượng, sau khi Đan Dương Tử chết đi, nhận thức đã mất của Lý Hỏa Vượng cũng dần dần quay trở lại, hắn không còn là một tên mù chữ nữa, trên này viết những gì hắn đều có thể đọc được rõ ràng.

Từ khía cạnh này cũng có thể giải thích rằng, Đan Dương Tử thật sự đã chết, chứ không phải giả chết như trước đây.

Cuốn Hỏa Áo Chân Kinh được Anh Tử chuyển ngữ bằng chữ viết, thông qua bản dịch, Lý Hỏa Vượng dần dần nắm vững được nội dung, quyển sách này dùng sáp để bao bọc lại kỳ thư.

Nhưng thực tế thứ này cũng không dễ học, trên đây khi nhắc đến cách thi triển thuật pháp, bắt buộc phải có lòng từ bi.

Không ngờ rằng muốn thi triển thuật pháp vẫn cần phải huy động cảm xúc của mình, điểm này Lý Hỏa Vượng thực sự chưa từng nghĩ tới.

Khi Lý Hỏa Vượng niệm những câu thần chú mơ hồ, lớp sáp trắng trên cuốn sách bắt đầu tan chảy dần, đồng thời bắt đầu kết thành khối.

Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng chỉ mới luyện tập được một khoảng thời gian thì đã bị gián đoạn.

"Lý sư huynh, hihi, Lý sư huynh, đang bận à?"

Cẩu Oa kẹp vài khúc gỗ khô trên nách cợt nhả mỉm cười nhích lại gần hắn.

Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy Bạch Linh Miểu đi hái rau rừng đến giờ vẫn chưa về thì mới cúi người cố ý hạ giọng hỏi:

"Lý sư huynh, để tỏ lòng thành kính, trước đây nhân lúc Bạch sư muội không có bên cạnh, ta đã đốt trước ngôi mộ của ngươi hai người giấy, nữ đấy!"

"Hả?"

Thấy Lý Hỏa Vượng cau mày, Cẩu Oa lấm la lấm lét quan sát bốn xung quanh, sau đó mới tiếp tục nghiêng người qua hỏi:

"Lý sư huynh à, hai người phụ nữ đó, trước đó khi đang ở bên kia ngươi có nhận được không?"

Lời nói của Cẩu Oa khiến Lý Hỏa Vượng câm nín không nói nên lời:

"Ta đã chết đâu mà biết."

"Ta biết ngươi vẫn còn sống, nhưng trước đó không phải ngươi đã chết rồi sao? Ta cứ ngẫm nghĩ mãi, nếu ngươi nhận được thì ta cũng sẽ tự thiêu thêm vài người phụ nữ giấy nữa, để giành cho chính mình."

"Trước đó ta cũng chưa từng chết đi lần nào, cái gì mà nhận được hay không hả."

"Nhưng rõ ràng lúc đó ngươi đã tắt thở, không có dấu hiệu hô hấp gì, bọn ta còn cố ý để ngươi nằm vậy ba ngày sau mới chôn cất, thế nào, ngươi không bị đám đầu trâu mặt ngựa lôi kéo xuống địa ngục để báo thù hả? Đúng rồi, địa phủ có dáng vẻ như thế nào vậy?"

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng không chút kiên nhẫn mà quan sát hắn, nghĩ cách phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện nhảm nhí vô nghĩa này đây.

"Ta nhận được rồi."

"Ai da! Tuyệt cú mèo!"

Khuôn mặt Cẩu Oa ngay lập tức vui mừng khôn xiết, hai tay vỗ bộp một cái, vui đến mức nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, trong lòng không khỏi bắt đầu suy tính về điều gì đó.

"Ngươi nhận được cái gì?"