Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 280: Nghiệt Đồ




"Điều này tuyệt đối không thể! Tam Thi Dĩ Trảm, rốt cuộc ngươi là ai!"

Đan Dương Tử giật mình giơ huyết nhục tiền đồng kiếm trong tay lên, đặt lên cổ của Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng không chút quan tâm, hắn ta cười nói:

"Ngươi đoán xem."

"Tên nghiệt đồ khi sư diệt tổ nhà ngươi!"

Đan Dương Tử tức giận định ra tay, nhưng hắn chợt phát hiện ra rằng mình không thể hạ đao xuống, có một luồng sức mạnh gì đó trong cơ thể hắn đang ngăn hắn lại.

Rồi bất chợt bàn tay không cầm kiếm bỗng giơ lên, tát thẳng vào mặt Đan Dương Tử.

Thấy Đan Dương tức giận đến gần như bốc khói, Lý Hỏa Vượng lúc này cười càng thêm vui vẻ.

Lúc trước, khi thấy Đan Dương Tử ba đầu tới hút lấy mình, hắn gắng gượng khôi phục lại thần trí, lập tức đưa ra quyết định, đó là tuyệt đối không thể để Đan Dương Tử có những ngày tháng tốt lành!

Khi hắn bị hút vào cơ thể cùng với một Đan Dương Tử khác, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ.

"Ngươi dám to gan đánh ta!"

Đan Dương Tử bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở nên điên cuồng, như liều mạng mà đối phó với Lý Hỏa Vượng.

Suy cho cùng đây cũng là cơ thể của Đan Dương Tử, dần dần Lý Hỏa Vượng cũng bị tiêu diệt, thanh huyết nhục đồng tiền kiếm kia nhanh chóng chém vào cổ Lý Hỏa Vượng.

Gặp phải chuyện này, trên mặt Lý Hỏa Vượng không có chút gì gọi là sợ hãi, hắn vẫn cực kỳ vui vẻ cười nói.

"Lại Tử Đầu! Ngươi có biết không? Trước đây ta luôn muốn tìm đủ mọi cách khác nhau để giết ngươi và tống khứ ngươi, nhưng ta mãi vẫn không tìm được cách nào."

"Nhưng vừa rồi, ta chợt phát hiện ra mọi thứ ta làm trong quá khứ đều là sai lầm, ta không cần giết ngươi, ta chỉ cần ngươi sống không bằng chết mà thôi."

"Những dày vò và đau khổ mà ta phải chịu đựng suốt mấy năm qua cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi."

Trong khi Đan Dương Tử vẫn chưa hiểu rốt cuộc mọi chuyện là thế nào thì chung quanh lại có những giọng nói khác xuất hiện.

"Dương Đản Tử, tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi không được chết tử tế đâu! Hậu Sinh! Mau giết chết hắn! Thay bổn đạo gia báo thù rửa hận!"

"Tên tạp chủng liếʍ mông kia, sao ngươi không chết quách đi!"

"Đạo sĩ, mau giết hắn, tên này cực kỳ khốn nạn! Ngươi hãy giúp ta thay trời hành đạo!"

Lúc này, bất kể là ảo giác của Lý Hỏa Vượng hay của Đan Dương Tử, tất cả đều đồng loạt xuất hiện ngay lúc này.

Sự hoang mang của Lý Hỏa Vượng lúc này lại xuất hiện trên cơ thể của Đan Dương Tử.

Giữa thiên ngoại thiên đen kịt này, thân thể của bọn họ lúc này chợt trở nên vừa dài vừa kỳ lạ, không ngừng xoáy quanh bọn họ giống như rong biển.

Tâm tố của Lý Hỏa Vượng theo ý hắn mà lần nữa xuất hiện trên cơ thể của Đan Dương Tử, nhưng lần này là bản tôn.

Thấy hô hấp của Đan Dương Tử có chút hỗn loạn, Lý Hỏa Vượng tiếp tục chế nhạo Lại Tử Đầu trước mặt.

"Sư phụ, thế nào? Thích không? Những thứ này là hiếu kính của đệ tử dành cho ngươi đấy, dù ngươi giết ta rồi, nhưng biết đâu được sau này những dày vò đau khổ của tâm tố chỉ có một mình ngươi gánh lấy!"

"Đồ điên!"

Lời này vừa nói ra, Đan Dương Tử cũng không dám hạ đao xuống nữa. Nhìn mọi thứ xung quanh, hắn cảm thấy sợ hãi vô cớ.

"Ta điên? Còn không phải là do sư phụ dạy tốt sao!"

Ngay khi cả hai tiếp tục cục diện giằng co, trên tấm bảng ngọc khổng lồ bên cạnh lại có một động tĩnh mới.

Bên trong vốn dĩ là đang chia nhau ăn thứ gì đó, nhưng đám quái vật bị ngăn cách bởi một lớp màn che chợt nhích lại gần, quan sát hai người trước mặt qua tấm ngọc bài.

Ngay sau đó, không hề báo trước, ngọc bài ẩn vào trong bóng tối, ngay tại đó bỗng nhiên có một loạt cảnh tượng tuyệt đẹp giống như kính vạn hoa hiện ra.

Những gì mà Lý Hỏa Vượng và Đan Dương Tử thấy là một cảnh tượng quỷ dị gây chấn động trên cả mức khủng bố và dị thường.

Tiếp theo, một làn gió nhẹ phất phơ được thổi ra từ cảnh tượng kỳ diệu đó, làn gió này kèm theo một tiếng thở dài, dẫn Lý Hỏa Vượng và Đan Dương Tử nhích gần về hướng bên kia.

"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, mười hai lâu ngũ thành, tiên nhân vuốt ve đỉnh đầu, kết tóc nhận trường sinh, đây chẳng phải là Bạch Ngọc Kinh sao? Đây chính là Bạch Ngọc Kinh?!"

Một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt trong đống ảo giác nhìn mọi thứ xung quanh, kích động đến mức không thể kiềm chế được chính mình.

Đan Dương Tử vốn dĩ đang tràn đầy vẻ không cam tâm trong mắt, sau khi thấy cảnh này thì trong lòng đột nhiên bộc phát ra một tiềm lực vô hạn, cũng không thèm vướng bận đến Lý Hỏa Vượng, hắn điên cuồng lao về phía đó.

"Ta phải đi Bạch Ngọc Kinh! Ta sắp trở thành tiên rồi! Ta sắp trở thành tiên rồi!"

Đương nhiên Đan Dương Tử không thể để hắn thành công, hắn dùng hết sức bình sinh của mình kéo hắn chạy ngược về phía bên ngoài.

"Ngươi đừng hòng ngăn cản ta trở thành tiên! Đừng mơ!"

Đan Dương Tử không ngừng giãy dụa, làm mọi cách để xông được vào đó.

Hai người giằng co liên tục, càng lúc càng gần, gần đến mức họ đã thấy cái gọi là thần tiên đang chực chờ chạm vào đỉnh đầu của họ.