Khoảnh khắc giọng nói "Sư phụ" vang lên, Đan Dương Tử đột ngột quay người lại, và sau đó hắn lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó chính là đệ tử mà trước đây hắn từng tâm đắc nhất, Chính Khôn, hắn một thân áo bào màu lam nhạt đứng im tại đó, bình tĩnh nhìn về phía hắn, trong mắt không có chút oán hận nào...
Hắn đứng đó, chân thật và rõ ràng, không khác gì một con người thật sự.
Nhưng Đan Dương Tử nhớ rất rõ rằng Chính Khôn đã bị chính hắn giẫm đạp đến nát đầu, hoàn toàn không có khả năng sống sót!
Ngay sau đó, Đan Dương Tử dường như đã phản ứng lại, hắn đột nhiên nổi giận:
"Dám giả thần giả quỷ với Đạo gia ta đây! Ta thấy ngươi chán sống quá rồi đấy!"
Sau khi quát lớn, Đan Dương Tử vung tay ném thanh trường kiếm trong tay lên không trung.
Ngón giữa và ngón trỏ khép lại đặt vào trong miệng và cắn, đồng thời dùng ngón tay vẽ nên một vết máu trên thanh kiếm đang rơi giữa trời không.
"Thiên cực thất nguyên! Hạo khí thống thiên! Xuyên thủy nhập yên! Truyện chi tam thiên! Trảm túy diệt tung! Hồi tử đăng tiên! Cấp cấp như vô cực cao chân luật lệnh!"
Sau khi niệm chú xong, thân kiếm tức khắc thay đổi sắc màu, giữa bầu trời và mặt đất, một loạt thứ màu đen có kích cỡ nhỏ như vảy chảy ra, dính vào thanh kiếm.
Đan Dương Tử nắm lấy chuôi kiếm, hai chân giẫm nhẹ, lao về phía Chính Khôn đang đứng đằng xa.
Đối mặt với đòn tấn công của sư phụ mình, Chính Khôn dường như không hề né tránh, chỉ đứng im tại chỗ, như thể muốn nói điều gì đó.
Thanh trường kiếm với khí tức kỳ dị bị Đan Dương Tử chém mạnh, khi thân kiếm kéo theo băng kiếm xẹt qua người Chính Khôn, nụ cười yếu ớt trên mặt hắn cũng dần dần biến mất.
Mang một vẻ mặt u ám, Đan Dương Tử đứng trong sơn động, cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh đang chìm trong vẻ yên tĩnh.
Thời gian một nén nhang thoáng chốc đã trôi qua, trong sơn động quạnh quẽ không xuất hiện thêm bất cứ một điều gì bất thường nữa.
"Hừ! Coi như ngươi thức thời! Bất kể ngươi là ai, nếu ngươi xúc phạm bổn đạo gia, cẩn thận ta cho ngươi tàn phế!"
Hắn nói ra những lời hung tàn, nhưng tất cả đều chỉ là một vẻ ngụy trang.
Trên thực tế, Đan Dương Tử không hề buông lỏng cảnh giác, hắn dựng lỗ tai lắng nghe sáu phía, quan sát tám phương, hắn nhấc theo thanh kiếm bắt đầu chậm rãi bước ra khỏi sơn động.
Cứ như vậy, sau khi bước ra khỏi sơn động, Đan Dương Tử lập tức thi triển thân pháp, lao nhanh xuống núi.
Hắn lao nhanh suốt cả chặng đường cho đến khi đến được chân núi, khi nhìn thấy một thị trấn chết chóc với đầy mồ mả hắn mới chịu dừng chân.
Đan Dương Tử không định chạy quá xa, nếu không, khi bản tôn trở lại sợ rằng sẽ không thể tìm thấy hắn.
Tất cả những gì hắn cần bây giờ chỉ là một nơi an toàn để có thể an tâm chờ đợi.
La liệt những thứ khác nhau do Du lão gia mang theo nhanh chóng được trải ra trên khắp mặt đất, Đan Dương Tử bắt đầu nhanh chóng bày trận.
"Hách hách dương dương, phích lôi quang mang, ngộ chú giả tử, đạo chú giả vong, ngô phụng đạo chân, lập trảm bất tưởng, nhất thiết quỷ túy, giai ly ngô bàng, hà vật cảm đương, thủy bất năng nịch, hỏa bất năng xâm, tam giới nội ngoại, thái thượng cấp cấp như luật lệnh!"
Sau khi lời niệm chú kết thúc, hoàng kỳ được cắm ở các góc ở các phần mộ đều đồng loạt lay động.
Một đường mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện xuất hiện giữa các lá cờ, hình thành nên một cửu cung bát quái khổng lồ.
Mà Đan Dương Tử lúc này đang ngồi xổm bên trong trấn nhãn, dùng bất biến ứng vạn biến.
"Bổn đạo gia chẳng cần gì phải gấp gáp, nếu có bản lĩnh, ngươi cứ tới cùng ta chơi đùa cả đêm!"
Đan Dương Tử đang ngồi trên một đống đất của ngôi mộ, hắn một cước đá bay mộ bia trước mặt, bắt đầu chờ đợi.
Nhìn từng đống đất xung quanh mình, Đan Dương Tử không khỏi bắt đầu lo lắng cho bản tôn của chính mình.
"Ba vị Hỉ Thần tuy rằng phiền phức, nhưng bổn tôn có lẽ sẽ đối phó được, dù đánh không lại nhưng muốn thoát thì chắc chắn vẫn có khả năng, sao đến giờ vẫn chưa quay lại nữa."
Đan Dương Tử ngồi chờ trong bát trận đồ, suy nghĩ một lúc, dường như vẫn chưa yên tâm, hắn lại bắt đầu dùng kiếm vẽ thứ gì đó trên mặt đất.
"Sư phụ, đây là trận địa gì vậy?"
Khi nghe người bên cạnh hỏi một câu mang theo ý lấy lòng nịnh hót, khuôn mặt Đan Dương Tử lộ ra vẻ khinh thường.
"Ngươi nghiêm túc quan sát đi, bây giờ không phải lúc dạy dỗ ngươi..."
Lời nói trong miệng đột ngột dừng lại, Đan Dương Tử chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Chính Khôn đang đứng ngay trước mặt.
Tên Chính Khôn kia ngay lúc này đang đứng cùng với hắn ở trung tâm của trận địa, còn trận pháp mà hắn phải mất một thời gian dài mới tạo ra được lại không gây ra chút thương tổn nào đến Chính Khôn.
"Điều này tuyệt đối không thể! Dù trận pháp do bổn đạo gia tạo ra không thể ngăn chặn được, nhưng không thể đến lời cảnh giác cũng không làm được chứ!"
"Bạch!"
Thanh kiếm lại lần nữa bổ tới, nhưng lần này dù nó xuyên thẳng qua ngực Chính Khôn, nhưng đối phương hoàn toàn không chịu chút tổn thương nào.