Toàn bộ hang động đá vôi không còn một ai sống, tất cả đã chết sạch. Cứ điểm Áo Cảnh giáo ở trong dãy núi này đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Đồ chốc đầu! Ngươi nghĩ rằng ngươi thành tiên sao? Tên chó chết nhà ngươi cũng xứng sao!”
Xoạt một tiếng, thanh kiếm trên tay Đan Dương Tử ném ra, đâm sâu vào vách hang động đá vôi cứng rắn, rung lên liên hồi, phát ra âm thành “oong oong”.
Lần này Đan Dương Tử đã không thể ngồi yên được nữa.
“Reng reng reng!!”
Tiếng chuông kêu chói tai vang lên, Du lão gia đầy trời bay quanh Đan Dương Tử.
Theo lệnh của hắn được đưa ra, Du lão gia điên cuồng tìm kiếm xung quanh, tìm kiếm người nói chuyện khi nãy.
Thế nhưng tìm kiếm suốt một nén hương, Du lão gia có thể lên trời xuống đất cũng không thể tìm ra được bất kỳ kẻ nào, dưới mặt đất hay trong vách động cũng không có bất kỳ ai cả.
“Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy? Hay là Tọa Vong Đạo mai phục bản tiên?”
Vẻ mặt Đan Dương Tử liên tục thay đổi, nhìn bốn phía xung quanh, thầm nghĩ.
Trải qua hai lần đó, giờ khắc này Đan Dương Tử không dám buông lỏng cảnh giác. Hắn rung chuông trong tay một cái, Du lão gia nhanh chóng bay ra bên ngoài hang, tìm kiếm bản thể.
Còn hắn thì cầm kiếm đứng chờ tại chỗ.
Chờ thời gian hai nén hương trôi qua, Đan Dương Tử nghe được phía bên ngoài có động tĩnh, trong lòng hắn cảm thấy vui mừng, mau chóng quay đầu lại.
Nhưng hắn phát hiện ra người từ ngoài động đi vào không phải là bản thể của mình mà là một người phụ nữ có cách ăn mặc lẫn trang điểm vô cùng kỳ lạ.
Hắn vào nam ra bắc nhiều năm như vậy rồi, cũng được xem như là người từng trải, thế nhưng chưa bao giờ hắn nhìn thấy loại trang phục phụ nữ như thế này.
Quần áo dường như làm bằng lụa, dưới nách có một cái hộp vuông kỳ lạ, tóc trên đầu được cuộn lại.
Ước chừng nàng ta hơn bốn mươi tuổi, mặt tròn, mắt to, tóc ngắn, nhìn dáng vẻ khá mệt mỏi.
“Người này có lai lịch gì? Khi nãy là nàng mắng ta hai tiếng hay sao? Tới đây vào đúng thời khắc mấu chốt này, liệu có phải là kẻ thù của ta hay không nhỉ?”
Khi Đan Dương Tử đang nghĩ đông đoán tây thì hắn thấy người phụ nữ kia nở một nụ cười áy náy đối với mình.
“Con ngoan, bởi vì bệnh viện phải làm một vài thủ tục, vậy nên mẹ mới tới chậm. Vết thương ngoài da trên người con đã ổn rồi, vậy nên mẹ và cha con đã tìm một bệnh viện cho con rồi.”
Vừa dứt lời, Đan Dương Tử chỉ thấy động đá vôi bốn phía sáng ngời xung quanh nhanh chóng sụp đổ, ánh sáng trắng nhanh chóng bao phủ xung quanh.
Vốn hắn đang đứng ở trong động đá vôi, giờ trên người bắt đầu xuất hiện đủ các thứ.
…
Chờ khi Đan Dương Tử bình tĩnh trở lại thì phát hiện ra cánh tay trái bị đứt của mình đã mọc trở lại.
Hắn vừa định cử động thì ngạc nhiên phát hiện ra mình đang bị trói trên một chiếc giường sắt, sợi dây vải chắc chắn trói chặt chân tay hắn lại, khiến hắn không thể động đậy chút nào.
Đan Dương Tử không ngừng bấm quyết niệm chú, hoặc là sử dụng các loại thần thông, nhưng hắn phát hiện ra không hề có bất kỳ tác dụng gì cả.
Hiện giờ hắn chẳng khác nào cá nằm trên thớt, để mặc người ta chém giết.
Cảm giác này khiến hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng. Từ sau năm mười tuổi, hắn cướp được một thanh đao gãy, giết người thì hắn chưa từng rơi vào tình cảnh như thế này.
“Là ai! Rốt cục là ai dám thi triển thuật che mắt với bản tiên vậy!” Những thứ xa lạ trước mặt khiến Đan Dương Tử nhăn nhó, gào thét với người phụ nữ trước mặt.
“Ta không cần biết ngươi là ai! Ngươi cứ chờ đó cho ta! Chờ khi bản thể của ta quay trở về, các ngươi đều phải chết!”
Đan Dương Tử nghiến răng nghiến lợi, giận dữ gào lên với người phụ nữ kia.
Ngay sau đó Đan Dương Tử nhìn thấy người phụ nữ trước mặt sợ hãi, lộc cộc chạy ra phía bên ngoài.
“Bác sĩ! Bác sĩ mau tới đây! Con ta gặp chuyện rồi!”
Nhân cơ hội này, hai tay Đan Dương Tử dùng sức, phát hiện vẫn không thể nhúc nhích được. Hắn âm trầm đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh.
“Tọa Vong Đạo! Có lẽ là bọn hắn! Nói không chừng đám lừa đảo kia không chỉ có sáu tên, vẫn còn mấy tên ẩn giấu chờ đánh lén bản đạo gia!”
Không lâu sau, Đan Dương Tử thấy người phụ nữ kia trở về, bên cạnh còn có hai người đàn ông mặc áo khoác trắng.
“Ba người? Ba người này khống chế ta nhưng lại không hề ra tay, rốt cục bọn hắn có mục đích gì?”
Khi Đan Dương Tử đang suy đoán mục đích của ba người trước mặt, một vị bác sĩ trong số đó lên tiếng.
“Tiểu Lý, ngươi nhìn xem nàng ta là gì của ngươi?”
Một vị bác sĩ đeo kính nhựa tròn, dùng bút trong tay chỉ Tôn Hiểu Cầm bên cạnh, hỏi.
Giờ phút này Đan Dương Tử cũng đã lấy lại bình tĩnh.
“Nói đi, rốt cục là ai phái các ngươi tới? Các ngươi bắt đầu quấy nhiễu bản đạo gia thành tiên từ khi nào?”
Bác sĩ nghe được mấy câu trả lời hoang đường như vậy nhưng dường như cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, bình tĩnh gật đầu, cầm bút ghi chép gì đó vào sổ.
“Vậy ngươi còn nhớ tên của mình không?”
Đan Dương Tử nghe rất rõ lời này, hắn cũng bắt đầu thay đổi chiến lược, nói với giọng nặng trịch: “Quán chủ Thanh Phong quán Đan Dương Tử! Ngay cả ta là ai cũng không biết mà vẫn dám ra tay? Vị đạo hữu này, ngươi thuộc môn phái nào vậy?”