Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 272: Đạo Bào Nhuốm Đỏ




Dùng tay gãi gái lên ngực vài cái, lại có vài con nhuyễn trùng đã chết rơi xuống mặt đất, cảm giác đau đớn bị mất đi bắt đầu dần quay về.

“Cứu gì mà cứu, ngươi nghĩ rằng ngươi cứu ta thì ta sẽ không chết hay sao?”

Nói xong lời này, Lý Hỏa Vượng nhàm chán đứng ở chỗ xem kịch.

Nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì kết cục của Đan Dương Tử cũng không hề tốt, bởi vì hắn nhìn thấy hai vị Hỉ Thần khác cũng đang tới đây.

Khi Lý Hỏa Vượng đứng yên tại chỗ, định sử dụng nốt khoảng thời gian trước khi chết để xem Đan Dương Tử bị ngược đãi, đột nhiên hắn nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía Tọa Vong Đạo.

Trên mặt đất ngổn ngang đầy rẫy thi thể, những người khác đã chết, nhưng có một tên đầu hình vuông đang ôm lấy bụng, lảo đảo đi dọc theo hang động đá vôi, xông về phía trước.

“Móa! Không ngờ có một tên chạy được!”

Tọa Vong Đạo không chết, chuyện này đúng là khó chịu hơn cả việc mình còn sống mà, Lý Hỏa Vượng không thể chấp nhận được chuyện này.

Vừa khi nãy Lý Hỏa Vượng vẫn còn buông xuôi chờ chết thì ngay sau đó đã tựa như hồi quang phản chiếu, đuổi theo tên Tọa Vong Đạo cuối cùng kia.

Hình như tên Tọa Vong Đạo kia đã bị thương trong khi giao đấu với Đan Dương Tử, vậy nên tốc độ của hắn cũng không nhanh.

Lý Hỏa Vượng đuổi cũng không nhanh, bởi vì cảm giác đau đớn đã bắt đầu quay trở lại. Mỗi một bước chân, hắn lại cảm thấy đau đớn tột độ, tựa như là bị vô vàn thanh kim đâm vào người, thân thể của hắn đang dần sụp đổ.

Một người đuổi một người chạy, đột nhiên Tọa Vong Đạo ở trước mặt ngoặt một cái, biến mất khỏi tầm mắt của Lý Hỏa Vượng.

Khi Lý Hỏa Vượng cầm kiếm, kéo lê thân thể tàn tạ đi tới chỗ rẽ, sau khi nhìn thấy những gì ở đó, hắn lập tức ngẩn ra.

Ở bên trong là một con đường cụt, một vài người phụ nữ ôm trẻ con đang ẩn nấp ở cuối đường, run rẩy nhìn hắn.

Nhìn một đứa trẻ đi giày hổ đội mũ hổ ở trong đó, Lý Hỏa Vượng biết đây chính là người nhà của đám giám chúng Áo Cảnh.

Chắc hẳn bọn họ trốn ở đây để tránh nạn, xem ra trước đó vị Tọa Vong Đạo kia là muốn trốn vào phía trong này.

Lý Hỏa Vượng cong lưng khom người, lảo đảo đi về phía họ, mũi kiếm sắc bén chậm rãi kéo lê trên mặt đất, phát ra những âm thanh ma sát chói tai.

Trong tai những người kia, âm thanh này chẳng khác nào bùa đòi mạng, khiến mọi người sợ hãi, la khóc ầm ĩ.

Ánh mắt Lý Hỏa Vượng đảo qua những người này, tìm kiếm Tọa Vong Đạo ẩn nấp ở nơi nào.

Thế nhưng đây không phải là chuyện đơn giản, có quá nhiều người.

“Soạt” một tiếng, tay trái Lý Hỏa Vượng sụp đổ, rơi xuống đất hóa thành một đóng thẻ tre màu đỏ vỡ vụn.

“Không ổn, ta sắp hết thời gian rồi, không còn thời gian tìm kiếm nữa! Nếu như không tìm được, vậy thì giết sạch!”

Lý Hỏa Vượng nghiến răng, giơ kiếm lên đối với đám phụ nữ trẻ em trước mặt.

“Chờ đã! Đạo sĩ, ngươi muốn làm gì hả?! Bọn họ đều là người tốt! Bọn họ chưa từng làm chuyện gì xấu xa!” Ảo giác hòa thượng bên cạnh đột nhiên lên tiếng thuyết phục.

Nghe vậy, ánh mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra vẻ do dự, nhưng sau đó hắn đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức chém xuống.

Ngay lập tức, cảnh gió tanh mưa máu xuất hiện, tiếng la khóc cùng tiếng gào thét thảm thiết vang lên, đạo bào trên người Lý Hỏa Vượng bị nhuốm đỏ.

Nhìn cảnh tượng thê thảm ở trước mặt, hòa thượng cuống cuồng cả lên, hắn dậm chân, dường như muốn xông tới ngăn cản, thế nhưng tên hòa thượng này không thể chạm vào Lý Hỏa Vượng.

Trong cảnh gió tanh mưa máu, thân thể một người phụ nữ uốn éo, nhanh chóng đổi sang một gương mặt khác.

Đối phương muốn nhân cơ hội này để chạy trốn, thế nhưng có mấy con nhuyễn trùng bay ra từ trong máu ở dưới mặt đất, chui vào trong cơ thể hắn.

Theo tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, hắn ngã xuống mặt đất, một vài thứ gì đó chống lớp da nhô cao lên.

Sau đó tiếng kêu la của hắn ngừng lại, phụt một cái, một chiếc thẻ tre màu đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như ốc vít xoắn, chui ra từ trên gương mặt mạt chược của hắn.

Vị Tọa Vong Đạo cuối cùng cũng đã chết rồi, tất cả sáu vị Tọa Vong Đạo trước đây từng lừa Lý Hỏa Vượng đều đã chết.

Nhìn Lý Hỏa Vượng dừng chém giết, hòa thượng kia vô cùng tức giận, dùng sức giật mạnh ống tay áo, ném mạnh xuống dưới đất.

Hắn chỉ tay về phía Lý Hỏa Vượng, run rẩy nói:

“Đạo sĩ! Ta nhìn nhầm ngươi rồi! Trước đây Lý Hỏa Vượng không thể làm ra chuyện như thế này!”

Lý Hỏa Vượng đang ở trạng thái dầu hết đèn tắt, nghe hắn nói như vậy thì chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Dường như hắn nhận ra điều gì đó, trên gương mặt đột nhiên hiện ra vẻ tỉnh ngộ.

Hắn cúi đầu nhìn thân thể tàn tạ tột cùng của mình, sau đó đột nhiên mừng như điên.

“Đúng vậy! Lý Hỏa Vượng sẽ không làm chuyện như này, nhưng ta sẽ làm, Đan Dương Tử sẽ làm, ha ha! Bản đạo gia thành công rồi!”