Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 262: Nhà Xí




Chỉ cần thứ đó được Lý Hỏa Vượng giữ lại bên mình thì mớ rắc rối tìm đến hắn sẽ ngày càng ít.

Xuân Tiểu Mãn nhìn Bạch Linh Miểu trước mắt ngày càng thương tâm hơn liền mềm lòng dang hai tay ra ôm lấy nàng ấy vào l*иg ngực mình.

Suy cho cùng cũng là do bọn họ không đủ thực lực mới thành ra như bây giờ, nếu đủ mạnh để nhẹ nhàng giải quyết cục diện như vậy thì liệu tình cảnh lúc này có xảy ra hay không?

Nhưng để thuyết phục Lý sư huynh vứt tấm thẻ tre ấy đi gần như là điều không thể, mặc dù cái giá phải trả của nó rất lớn nhưng uy lực cũng không hề tầm thường.

Nàng liền gạt ngay suy nghĩ ấy đi, thầm nhủ với bản thân:

“Thực sự không được thì để Lý sư huynh dạy ta cách dùng tấm thẻ tre ấy vậy.”

Nếu vật kia ai cũng có thể dùng thì chi bằng để bản thân dùng.

Dù là Bạch Linh Miểu hay Lý sư huynh thì họ đều có người quân tâm cho mình, họ bị thương thì sẽ đều có người phải đau lòng.

Hơn nữa bản thân dù sao cũng hạ quyết tâm sẽ không gả cho ai, vậy chẳng còn gì quan trọng nữa.

“Nếu cánh tay gãy là tay của ta...”

Xuân Tiểu Mãn cúi đầu nhìn Bạch Linh Miểu đang khóc thút thít trong lòng rồi lại nhìn cánh tay rậm rạp lông đen của mình.

“Cũng được!”

Sau khi nhỏ giọng an ủi một hồi, hai người lại bắt đầu quay lại múc nước. Những người khác còn đang chờ ăn cơm, không ai dám để việc đi đường bị chậm trễ,

Thùng gỗ một lần nữa được thả vào làn nước mát lạnh bắt đầu chứa nước.

“Chờ chút.”

Xuân Tiểu Mãn dùng đôi tay xù lông thấm nước của mình nhẹ nhàng lau khóe mắt Bạch Linh Miểu.

“Ở đây có chút bụi, ta lau giúp ngươi.”

“Cảm ơn Tiểu Mãn tỷ.”

“Khách khí gì chứ, chúng ta là tỷ muội với nhau. Sau này ta còn chờ làm mẹ nuôi của con ngươi nữa đấy.”

Xuân Tiểu Mã vừa cười nói dứt lời, nét mặt của Bạch Linh Miểu ngày càng kinh sợ.

“Tiểu Mãn tỷ! Mau nhìn phía sau lưng!”

Tiểu Mãn nhanh chóng dùng một tay đè lên chuôi kiếm bên hông, dứt khoát quay người lại liền nhìn thấy đống thi thể ngổn ngang lộn xộn bên trong làn nước trong suốt đang chầm chập trôi đến.

Rất nhanh sau đó tất cả mọi người đều tập trung về ven sông, mọi người đều trầm mặc nhìn từng cỗ thi thể nổi lềnh phềnh trên mặt sông.

Từ y phục của những cỗ thi thể có thẻ thấy đây đều là sĩ binh của Tư Tề, chắc chắn một số nơi phía trên thượng nguồn đã có đánh trận rồi.

Trong thời kỳ binh hoang mã loạn, cuộc sống của bách tính chắc chắn chẳng mấy tốt đẹp. Trong số thi thể binh sĩ kia cũng có không ít là của bách tính thường dân, đôi mắt họ tràn ngập sự tuyệt vọng.

“Nhiều thi thể trôi dạt như vậy không biết phía trên kia chết bao nhiêu người rồi.”

Cẩu Oa tựa lưng vào cây cảm thán nói.

“E rằng sau này nước trong hồ không uống được nữa, đành phải uống nước trong giếng thôi.”

So với những người sư huynh sư muội khác đang lo lắng thì Lý Hỏa Vượng lại đang suy tính chuyện khác.

“Mọi người đều nhìn qua không ít xác người rồi, các ngươi không thấy rằng những cỗ thi thể trông quá là mới sao?”

Câu nói của Lý Hỏa Vượng khiến tất cả mọi người phải chú ý chi tiết hơn đám thi thể kia.

Chỉ cần không phải chết ngay cùng ngày thì thông thường những xác chết ngâm trong nước lâu sẽ có hình thù vô cùng đáng sợ, chắc chắn không giống như thời điểm lúc bấy giờ.

“Đúng vậy, các ngươi xem, trên mặt những người chết này còn có huyết sắc nữa!”

“Nếu có thể cử động thì trông chẳng khác nào người sống bình thường.”

Lý Hỏa Vượng quan sát tất cả mọi thứ, đôi mắt khẽ nheo lại, những cỗ thi thể này đem lại cho hắn một cảm giác rất không an toàn.

“Đây liệu có phải là bị một năng lực đặc biệt nào đó giết chết rồi biến thành như này không? Có phe cánh nào khác nhúng tay vào thế tục chiến tranh rồi ư?”

“Hoặc ta nghĩ theo hướng khác đi. Trong thế giới này, những môn phái cổ quái kia tham gia vào chiến trường mới là chiến tranh bình thường ư?”

Sau khi đứng ở bờ sông trầm ngưng một lúc, Lý Hoạc Vượng cùng những người khác rời đi.

Cũng có thể là vì có quá nhiều người chết mà tâm trạng của mỗi người đều trở nên nặng nề. Mãi đến khi đi đến tiểu trấn phía dưới chân Hằng Hoa Sơn mà vẫn chưa có ai nói lời nào.

Khi cảnh sắc quen thuộc của tiểu trấn mà họ đã ghé thăm mấy lần xuất hiện trước mắt, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lý sư huynh, muộn thế này rồi ngươi vẫn lên núi à? Hay chờ đến sáng mai ăn sáng xong rồi hẵng đi?”

“Không cần vội.”

Lý Hỏa Vượng bước vào một nhà Cao Điểm phường có mùi thơm thoang thoảng bay ra trước cửa.

Đến khi hắn trở lại thì phía sau lưng đã vác theo một chồng các hộp điểm tâm, sau khi mua chừng này đổ thì cửa tiệm này sắp bị hắn mua sạch rồi.

“Ta đi đây, các ngươi vẫn trọ ở nhà trọ lần trước đúng chứ. Lúc đi xuống cũng dễ tìm các ngươi, Cẩu Oa đâu? Vừa rồi ta còn thấy hắn mà.”

“Hắn đi nhà xí rồi.”

Vừa dứt lời, Cẩu Oa từ trong con ngõ nhỏ đi ra với gương mặt thoải mái.

“Hề, nhà xí của nhà này sạch sẽ phết đấy, đến nửa con ruồi con dòi cũng không thấy bóng đâu.”